Chương 24

“...”

Tại sao lại là Lệnh Sâm.

Chúc Ôn Thư bĩu môi: “Tôi đi hỏi liền nè, chẳng qua là bạn cùng phòng của tôi làm việc và nghỉ ngơi rất lộn xộn, có lẽ vẫn chưa dậy...”

Trong lúc nói chuyện, Chúc Ôn Thư cầm lấy điện thoại thì phát hiện Ứng Phi gửi tin nhắn cho cô, cô ấy báo rằng phí dịch vụ sửa chữa tháng này đã tới rồi, gửi hóa đơn cho cô xem.

“Ồ, dậy rồi.” Chúc Ôn Thư nói, “Không đúng, chắc là vẫn chưa ngủ.”

[Chúc Ôn Thư] : Đúng rồi, mình hỏi cậu một chuyện nha.

[Chúc Ôn Thư] : Cậu biết vé xem concert của Lệnh Sâm còn có cách mua nào khác hay không? Trên kênh chính thức hoàn toàn không giành được.

[Ứng Phi] : Concert giáng sinh của anh ta?

Chúc Ôn Thư quay đầu hỏi Chúc Khải Sâm: “Là concert giáng sinh phải không?”

“Hả?” Chúc Khải Sâm gãi đầu, “Lễ giáng sinh hả? Ôi trời, bất kể là concert nào, chỉ cần của Lệnh Sâm là được rồi.”

[Chúc Ôn Thư] : Bất kể là concert nào, chỉ cần của Lệnh Sâm là được rồi.

[Ứng Phi] : ?

[Ứng Phi] : Cậu là fan của Lệnh Sâm?

[Chúc Ôn Thư] : Không phải, mình hỏi dùm bạn.

[Ứng Phi] : À.

[Ứng Phi] : Làm mình hết hồn.

[Chúc Ôn Thư] : Tại sao?

[Ứng Phi] : Không có gì.

Một lát sau, Ứng Phi đã gửi tin nhắn thoại tới.

“Fan của anh ta có tốc độ tay nhanh như chó, không mua được thì thôi, cũng chả có gì đáng xem đâu.”

Chúc Ôn Thư mở công khai, Chúc Khải Sâm đứng đằng sau cũng nghe thấy, anh ấy hỏi, “Cậu hỏi cô ấy có biết bọn phe vé nào đáng tin hay không?”

Sau khi Chúc Ôn Thư truyền đạt đúng sự thật, Ứng Phi lại nói: “Có thì cũng có, nhưng mà người ta không bán vé của Lệnh Sâm.”

[Chúc Ôn Thư] : Tại sao?

[Chúc Ôn Thư] : Ngoài fan ra thì không có người mua hả?

[Ứng Phi] : ...

[Ứng Phi] : Mình cũng hy vọng là vậy.

[Ứng Phi] : Bên phía anh ta cố gắng hết sức ngăn chặn bọn phe vé, chưa từng nhìn thấy có người cầm được vé của anh ta.

Nhận được câu trả lời, Chúc Ôn Thư trực tiếp đưa khung chat của cô và Ứng Phi cho Chúc Khải Sâm xem.

“Ôi chao...” Anh ấy lầm bầm, “Chuyện này lại khó giải quyết rồi, vé xem concert của Lệnh Sâm được săn đón như thế, tôi kiếm ở đâu ra.”

Nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của Chúc Khải Sâm, Chúc Ôn Thư rất muốn nói rằng kêu giáo viên âm nhạc nhà cậu đừng si mê Lệnh Sâm nữa, không cần phải làm mẹ kế trên mạng của Lệnh Tư Uyên.

Nhưng nghĩ lại vẫn nên kìm nén.

“Hay là tôi tặng album đĩa than của Lệnh Sâm cho cô ấy nhé.” Chúc Khải Sâm chợt nói, “Trước đó Tuyết Nhi có nhắc đến.”

Chúc Ôn Thư lơ đễnh nói, “Tùy cậu.”

Chúc Khải Sâm ở đây kì kèo một lúc lâu, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới rời đi.

Tiếng đùa giỡn vui vẻ của mấy đứa nhỏ truyền từ ngoài cửa sổ vào, đây là âm thanh mà Chúc Ôn Thư thích nhất.

Nhưng bầu không khí lúc này cũng không giúp Chúc Ôn Thư thoát ra khỏi cảm xúc khó xử được, ngược lại khiến cô càng thêm lo lắng không yên.

Đúng nha, Lệnh Sâm người ta được săn đón như vậy, hot như thế, còn giúp cô tìm lắc tay, cuối cùng ngay cả một câu cảm ơn cô cũng ngại nói, thế này thì sao làm giáo viên, sao làm tấm gương tốt được?!

Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư oai phong lẫm liệt gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm.

[Chúc Ôn Thư] : Đã nhận được lắc tay, vô cùng biết ơn!

Anh luôn luôn không trả lời.

Chúc Ôn Thư đi dạy một tiết, sau đó lại dắt mấy đứa nhỏ đi tập thể dục giữa giờ.

Trên đường trở về văn phòng, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Lệnh Sâm.

[c] : Ừ.

[c] : Nhận được thì tốt.

Cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất.

Nhìn đi, quả nhiên trước đó cô đã suy nghĩ quá nhiều, đây đâu phải chuyện lớn gì, mọi người đều là người trưởng thành, Lệnh Sâm còn có thể cố ý vạch trần sự ngại ngùng này hay sao?

Chúc Ôn Thư bỏ điện thoại xuống, cô yên tâm thoải mái đeo cái lắc tay yêu thích của mình lên lần nữa.

Giây tiếp theo, điện thoại lại rung lên.

[c] : Nhưng mà cô Chúc, cô nhìn kỹ lại xem.

[Chúc Ôn Thư] : ?

[c] : Cái này với cái cô tìm được vào hôm qua.

[c] : Cái nào mới là lắc tay của cô?

Chúc Ôn Thư: “...”

Không phải Chúc Ôn Thư thích lên mặt dạy đời, giờ phút này thật sự cô rất muốn dạy cho Lệnh Sâm nghệ thuật nói chuyện, chỉ cho anh biết cách kết thúc cuộc trò chuyện chính xác là như thế nào.

Nhưng rõ ràng là cô không có tư cách thay đổi Lệnh Sâm, cho nên cô quyết định tự thay đổi bản thân mình, trực tiếp coi nhẹ lời anh nói, chuyển sang chủ đề khác.

[Chúc Ôn Thư] : Thật sự rất cảm ơn anh, nếu không thì tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

[Chúc Ôn Thư] : Anh không biết cái lắc tay này quan trọng với tôi như thế nào đâu.

[c] : Vậy một câu cảm ơn là xong rồi?

Dường như Chúc Ôn Thư đã gửi bao lì xì qua theo bản năng.

Nhưng mà đối phương hoàn toàn không bấm mở.

[c] : Cô Chúc, cô có thể đợi đến khi tôi hết thời lại làm loại chuyện này.

Ngụ ý là hiện tại vẫn chưa thiếu tiền.

[Chúc Ôn Thư] : Cũng đúng.

[Chúc Ôn Thư] : Vậy tôi mời anh ăn một bữa cơm?

Vừa mới gửi xong câu này, Chúc Ôn Thư đã bắt đầu hối hận.

Người ta cũng không thiếu tiền, chẳng lẽ còn thiếu bữa cơm hay sao?

Cô thu hồi tin nhắn ngay lập tức.

Ai mà ngờ được cô vẫn chưa nghĩ xong nên nói cái gì thêm lần nữa, tin nhắn mới của Lệnh Sâm đã tới rồi.

[c] : Cô Chúc không cần hối hận nhanh đến như thế.

[c] : Một bữa cơm của tôi cũng không quá đắt.

“...”

Tại sao lại dùng phép khích tướng vậy?

Chúc Ôn Thư cảm thấy rằng bữa cơm này không mời thì không được rồi.

Nhưng so với việc gửi bao lì xì, mời Lệnh ăn cơm thật sự khó giải quyết hơn.

Đẳng cấp kém thì sợ anh chướng mắt, đắt thì cô lại mời không nổi, còn phải xem xét đến vấn đề riêng tư để đảm bảo không bị người khác phát hiện.