Chương 22

[Chúc Ôn Thư] : Cái lắc tay pha lê hồng mà con mua vào năm ngoái đã bị mất rồi.

[Chúc Ôn Thư] : Không biết có ai thương con, mua cho con một cái mới hay không.

[mommy] : Có thể nhé.

[mommy] : Tìm bạn trai con mua cho con.

[Chúc Ôn Thư] : Con làm gì có bạn trai?

[mommy] : Vậy làm gì có người yêu thương con?

[Chúc Ôn Thư] : ...

Sau khi bị mẹ từ chối, Chúc Ôn Thư ngẩng đầu nhìn về hướng vòng đu quay.

Đây là chỗ duy nhất mà cô chưa đi tìm, bởi vì Lệnh Sâm đang làm việc ở bên đó, vốn dĩ cô không định đi qua.

Hơn nữa hy vọng cũng không lớn, dù sao thì buổi chiều cô và Ứng Phi chỉ đi qua đây một lần, sẽ không trùng hợp đến như vậy.

Nhưng ——

Nghe theo ý nghĩ đến cũng đến rồi, Chúc Ôn Thư ngước cổ, đi về hướng bên đó.

Hiện trường quay chụp lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Chúc Ôn Thư, gần như tất cả khu vui chơi đều bị chiếm dụng, đủ loại thiết bị chưa từng thấy qua lấp đầy toàn bộ khu đất trống.

Mà nhân viên công tác ít nhất cũng có hai mươi hoặc ba mươi người.

Chúc Ôn Thư không hiểu, Lệnh Sâm chỉ chụp vài tấm ảnh, tại sao lại cần nhiều người như vậy.

Cô đứng từ xa nhìn trong chốc lát, thấy ánh đèn đổi tới đổi lui, Lệnh Sâm bị mọi người vây quanh trong đó, chỉ có thể gắng gượng thấy được thân hình.

Trong vô thức, Chúc Ôn Thư đã từ từ di chuyển tới bên cạnh hiện trường quay chụp.

Đứng ở phía sau một nhóm nhân viên công tác, hành động của Chúc Ôn Thư vô cùng cẩn thận, cô chỉ muốn nhìn lướt qua mặt đất, lại không biết rằng mình đã bị người đàn ông đứng dưới bảng đèn lớn thu hút.

Bóng đêm dày đặc, bầu trời đầy sao, đèn neon lập lòe quay vòng.

Trong ánh sáng và bóng đêm rực rỡ này, người đàn ông được mọi người vây quanh mặc một bộ âu phục màu đen đơn giản. Anh nhận được toàn bộ sự chú ý của mọi người và ánh sao trên bầu trời, tùy ý vắt chéo đôi chân dài, uể oải dựa vào hàng rào bảo vệ.

Đèn flash máy ảnh liên tục nhấp nháy, Lệnh Sâm đã quá quen với việc này nên chưa từng chớp mắt lấy một cái.

Giống như anh chính là người được sinh ra để tồn tại vì màn ảnh.

Nhưng Chúc Ôn Thư biết, anh từng có một quá khứ ảm đạm không chút ánh sáng, cùng với Lệnh Sâm đã lộ rõ tài năng như hiện tại, hoàn toàn là hai người khác nhau.

Cũng trong khoảnh khắc này, đột nhiên Chúc Ôn Thư có một loại cảm giác tách biệt thời không.

Nhìn những nhân viên công tác đang bận rộn này, cô cảm nhận rõ ràng, như thể Lệnh Sâm và một người bình thường như cô sống ở hai thế giới khác nhau.

Thật thần kỳ.

Đã từng ở trong một lớp học nhỏ, cái người mà mình chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy đó, bây giờ lại giống như cách một ngân hà.

Chúc Ôn Thư đang đắm chìm trong việc suy nghĩ về nhân sinh, cũng không biết có người đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào.

Khi nhϊếp ảnh gia thay đổi góc độ chụp ảnh, có người giơ lên bảng đèn lớn đi đi lại lại, Chúc Ôn Thư lùi vài bước theo đoàn người. Vừa quay đầu, phát hiện người đàn ông mà cô đã gặp được lúc xuống xe, anh ấy đang đứng kế bên cô.

Người này trông rất quen.

Chúc Ôn Thư cảm thấy chắc chắn mình đã từng gặp anh ấy ở đâu đó nhưng lại không thể nào nhớ ra.

Do đó, cô cầm lòng không đậu mà nhìn Lệnh Hưng Ngôn thêm vài lần.

Có lẽ đã cảm giác được ánh mắt của cô, Lệnh Hưng Ngôn quay đầu nói, “Cô tìm được đồ chưa?”

“Ừ?” Chúc Ôn Thư không ngờ rằng người này biết cô đến đây để làm gì, cô ngây người một lát rồi mới nói, “Vẫn chưa.”

Lệnh Hưng Ngôn gật đầu, “Tôi là người đại diện của Lệnh Sâm.”

Chúc Ôn Thư không biết anh ấy chỉ là đơn thuần giới thiệu bản thân hay đang ám chỉ điều gì đó với cô, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi đứng ở đây có làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người không?”

“Không sao đâu.” Lệnh Hưng Ngôn khoanh tay, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái vào khuỷu tay, “Cô là bạn học cấp 3 của Lệnh Sâm?”

Chúc Ôn Thư gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”

“Vậy cô có biết lúc học cấp 3 Lệnh Sâm có hay không...” Lệnh Hưng Ngôn dừng một lát, giống như đang suy xét chọn lọc từ ngữ, “Thích một cô gái nào đó?”

“Hả?” Vấn đề này tới quá đột ngột, trong đầu Chúc Ôn Thư không kiềm chế được mà nhớ lại.

Cô gái mà Lệnh Sâm thích?

Có hả? Anh có gần gũi với bạn học nữ nào hay sao?

Khoan đã --

Cô gái mà Lệnh Sâm thích hồi cấp 3, không phải là mẹ của Lệnh Tư Uyên hay sao?

Thì ra ngay cả người đại diện của anh cũng không biết những chuyện cũ này?

Chúc Ôn Thư ngập ngừng nhìn vào mắt Lệnh Hưng Ngôn, do dự nói: “Xin lỗi, tôi không biết rõ lắm, tôi và anh ấy hoàn toàn không thân.”

Lệnh Hưng Ngôn có hơi ngạc nhiên khi nghe thấy những lời này, anh ấy nhướng mày.

Sau khi quan sát Chúc Ôn Thư vài lần, anh ấy cười thành tiếng rồi nói: “Lần đầu tiên gặp được bạn học cấp 3 của Lệnh Sâm, tôi chỉ tùy tiện trò chuyện, cô đừng căng thẳng.”

“Ừ...”

Chúc Ôn Thư gật đầu, khẽ nói, “Giờ này đã trễ rồi, vậy tôi không làm phiền mọi người làm việc nữa.”

Lệnh Hưng Ngôn: “Ừ.”

Trước khi đi, Chúc Ôn Thư băn khoăn liệu có cần chào Lệnh Sâm một cái rồi mới đi hay không, dẫu sao thì anh cũng là người dắt cô vào đây.

Quay đầu nhìn về tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người, đúng vào lúc nghỉ giải lao, Lệnh Sâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, rũ mắt nhìn điện thoại, sự chú ý hoàn toàn không ở nơi đây.

Có vài người cả trai lẫn gái vây quanh anh để chỉnh lại quần áo và kiểu tóc, thoạt nhìn cũng không rảnh rỗi cho lắm.

Chúc Ôn Thư nghĩ, lúc này mà mình đi đến đó nói chuyện với anh thì sẽ vô cùng xấu hổ, vẫn là thôi đi.

Vì vậy, Chúc Ôn Thư quay đầu đi về phía cổng lớn công viên.

Trên đường quay về, Chúc Ôn Thư cứ cúi đầu nhìn chăm chú vào mặt đất, định đấu tranh thêm một lần nữa.