Chương 21

Hơn nữa không biết tại sao, Chúc Ôn Thư cứ cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó.

Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư lại nhìn anh ấy thêm nhiều lần.

Ánh mắt của người đàn ông cũng nhìn kỹ vào cô, anh ấy không hề che giấu mà quan sát cô.

“Chào anh, cho tôi qua một chút.”

Chúc Ôn Thư bĩnh tĩnh lại, cô phát hiện mình nhìn người ta có hơi lâu, vì thế lịch sự chào hỏi với anh ấy.

Anh ấy cũng không nói chuyện, chỉ gật đầu, sau đó nghiêng người tránh ra.

Sau khi Chúc Ôn Thư đi rồi, Lệnh Hưng Ngôn trực tiếp lên xe.

Phần mông chạm vào đệm, cảm giác vẫn còn một chút nhiệt độ dư lại, ngay lập tức anh ấy chỉ vào bóng lưng của Chúc Ôn Thư, hỏi Lệnh Sâm: “Ai đây?”

Cửa xe không đóng, Lệnh Sâm nghiêng đầu, làn váy màu trắng dần biến mất khỏi tầm mắt.

Im lặng trong chốc lát, Lệnh Sâm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Bạn học cấp 3.”

Giọng điệu của anh thoải mái, đột nhiên Lệnh Hưng Ngôn lại ngồi thẳng dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lệnh Sâm.

Lệnh Sâm nhìn thoáng qua anh ấy, gằn từng chữ: “Bạn học cấp 3 bình thường.”

Lúc này Lệnh Hưng Ngôn mới thả lỏng, lại ngồi xuống.

Đừng trách anh ấy nhạy cảm, từ khi trở thành người đại diện của Lệnh Sâm, tóc của Lệnh Hưng Ngôn đã bạc thêm mấy cọng.

Đương nhiên không cần nói đến các loại công việc thương vụ bận đến mức chân không chạm đất, ở thời đại lưu lượng là vua này, có biết bao nhiêu phương tiện truyền thông tìm đủ mọi cách đào ra một số tin tức yêu đương của Lệnh Sâm để hoàn thành KPI.

May mà Lệnh Sâm không khiến cho anh ấy phải lo lắng về phương diện này, dần dà, anh ấy đã yên tâm đến mức mặc kệ paparazzi bám theo chụp lén.

Có thể bắt được Lệnh Sâm ôm ấp hú hí với ngôi sao nữ nào, chắc chắn Lệnh Hưng Ngôn sẽ là người đầu tiên lao tới hiện trường ăn dưa.

Nhưng kể từ ngày ở studio biết được Lệnh Sâm đang liên lạc với vị “ánh trăng sáng” kia, Lệnh Hưng Ngôn bắt đầu có chút đứng ngồi không yên.

Vừa lo lắng lại vừa tò mò.

Thực ra anh ấy không biết rõ lắm về chuyện của Lệnh Sâm và vị “ánh trăng sáng” kia, lúc còn đi học anh ấy và Lệnh Sâm không tiếp xúc quá nhiều, dẫu sao cũng chênh lệch nhiều tuổi.

Cho đến năm đó, công ty của Trương Du Minh ký hợp đồng với Lệnh Sâm, chuẩn bị sản xuất bài hát《Bạn học Tiểu Tằm》cùng tên với album. Sau bữa cơm mọi người có uống thêm chút rượu, Trương Du Minh hỏi Lệnh Sâm rằng có phải bài này được viết riêng cho một cô gái nào đó hay không.

Lệnh Sâm không phủ nhận nhưng chỉ trả lời bốn chữ, “Bạn học cấp 3.”

Lệnh Hưng Ngôn đang ở bên cạnh tiếp khách, người chưa từng giẫm nửa bước chân vào giới giải trí như anh ấy lại lập tức thẳng lưng và vểnh lỗ tai, chuẩn bị chăm chú lắng nghe câu chuyện tình yêu của siêu sao trong tương lai này.

Thế nhưng Trương Du Minh lại không truy hỏi thêm, ông ấy chỉ mỉm cười, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Mà Lệnh Sâm cũng giống như một trái bầu cưa miệng, hơn năm năm sau đó, anh không tiết lộ thêm một chữ nào về chuyện này.

Bởi vậy, mấy ngày nay Lệnh Hưng Ngôn vô cùng bối rối.

Lo lắng là lỡ như Lệnh Sâm và vị ánh trăng sáng đó xảy ra một chút chuyện gì, bị phơi bày ra, Lệnh Hưng Ngôn rất thấp thỏm vì chưa bao giờ giải quyết những tin đồn này, phòng ngừa chu đáo cần phải kiểm soát tình hình như thế nào.

Lại tò mò rốt cuộc vị ánh trăng sáng này là ai mà có thể khiến cho Lệnh Sâm nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.

Vừa nãy đột ngột nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ từ trên xe của Lệnh Sâm bước xuống, lại trông thấy khuôn mặt của cô, trong đầu Lệnh Hưng Ngôn xuất hiện một ý nghĩ không rõ lý do.

-- Đây là “Bạn học Tiểu Tằm” của Lệnh Sâm.

Cái ý nghĩ này, không chỉ là trực giác của Lệnh Hưng Ngôn.

Mấy năm nay anh ấy lăn lộn trong giới giải trí, đã gặp được rất nhiều ngôi sao nữ muôn hình muôn vẻ, nhan sắc diễm lệ, xinh xắn dễ thương, cũng có thanh lãnh như tiên.

Nhưng kiểu phong độ của người trí thức giống như Chúc Ôn Thư, vẫn là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, đã biết được cô gái này sạch sẽ, không phù hợp với bầu không khí ngợp trong vàng son của giới giải trí.

Nếu như khuôn mặt không trang điểm này thật sự đặt ở trong giới giải trí thì khỏi cần công ty thiết lập hình tượng, mọi người cũng sẽ tự đưa cho cô danh hiệu “ánh trăng sáng”.

Nhưng Lệnh Sâm nói cô chỉ là “bạn học cấp ba bình thường.”

Lệnh Hưng Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lại càng thêm tò mò.

Bạn học nữ như vậy cũng chỉ là bình thường, rốt cuộc ánh trăng sáng của anh là thần thánh phương nào.

“Vậy tại sao cô ấy lại ở trên xe của em?”

Lệnh Hưng Ngôn hỏi.

“Tình cờ gặp được, vào đây để tìm đồ vật gì đó.”

Dường như Lệnh Sâm không muốn nói quá nhiều chuyện về người bạn học cấp ba bình thường này, anh hạ cửa sổ xe, gió đêm thổi qua, chuyển chủ đề, “Không phải kêu anh dẫn con trai của mình ra ngoài chơi à, tại sao lại tới đây?”

“Ngủ rồi, buổi chiều đưa nó đi xuống nông thôn chạy như điên cả buổi, mệt chết anh rồi.”

Lệnh Hưng Ngôn lại chỉ vào người đàn ông tóc dài bên ngoài cửa sổ xe, “Nhưng nhϊếp ảnh gia Tạ này là một bậc thầy ý kiến, anh không yên tâm, cần phải đến đây nhìn một cái.”

-

Chúc Ôn Thư mở đèn pin điện thoại đi tìm hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy tung tích của cái lắc tay, Ứng Phi ở bên kia cũng gửi tới tin xấu.

Mắt thấy đã gần 9 giờ, trong công viên yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng côn trùng kêu.

Chúc Ôn Thư ngồi trên ghế dài một lúc, dần dần chấp nhận rằng cái lắc tay này có lẽ không thể tìm lại được.

Thôi vậy, chắc chắn là bị người khác nhặt mất rồi.

Chúc Ôn Thư thở dài nặng nề, vừa đứng dậy rời đi, vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn cho mẹ cô.