Chương 20

Nhưng mà chiếc xe này lại chậm rãi dừng lại bên cạnh cô.

Chúc Ôn Thư sững sờ trong giây lát, cô lùi lại một bước ngay lập tức.

Chiếc xe vẫn không di chuyển.

Một lúc sau, cửa kính xe hạ xuống.

Cảnh đêm mờ ảo, bên trong xe chỉ mở một ngọn đèn nhỏ.

Nhưng Chúc Ôn Thư vẫn có thể nhìn thấy rõ đường nét của Lệnh Sâm ở bên trong bóng tối.

Anh đang làm ổ trên ghế, nghiêng đầu nhìn qua, ánh sáng yếu ớt trong con ngươi đen nhánh vô cùng thu hút người khác.

Khuôn mặt trước mắt này rất khó có thể xuyên qua thời gian để tương đồng với thiếu niên trong trí nhớ.

Bỗng nhiên bốn mắt nhìn nhau, Chúc Ôn Thư vẫn còn nỗi hoảng hốt khó hiểu.

Gió mát rười rượi, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.

“Cô Chúc, nếu cô còn nhìn thì tôi sẽ thu phí đó.”

Chúc Ôn Thư: “...”

Chúc Ôn Thư bừng tỉnh, vẻ mặt vô cảm quay đi.

Thực ra Chúc Ôn Thư không hề ngạc nhiên khi Lệnh Sâm xuất hiện ở đây, cảnh ban đêm của công viên này rất nổi tiếng, thường có nhiều người nổi tiếng tới chụp ảnh.

Lúc nhìn thấy dãi ngăn cách thì cô đã biết chắc chắn lại có đoàn thể ngôi sao nào đó đang quay phim ở đây.

Nhưng không nghĩ tới trùng hợp như vậy, lại có thể gặp được người quen ngay lúc bản thân đang cùng đường bí lối.

Cho nên Chúc Ôn Thư điều chỉnh tâm trạng một chút, cố gắng giả bộ giống như vô cùng bất ngờ, quay đầu nói: “Lệnh Sâm?! Sao anh cũng ở đây thế!”

Lệnh Sâm nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thoáng qua cô, trong lòng hiểu rõ mà khẽ hừ một tiếng, nâng cằm về phía cô.

“Lên xe đi.”

“Được!”

Ngoại trừ tài xế thì trong xe chỉ có một mình Lệnh Sâm.

Sau khi Chúc Ôn Thư ngồi xuống, ngẩng đầu định nói với anh --

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Lệnh Sâm uể oải dời ánh mắt, tiếp tục ngủ trên ghế.

Cả đoạn đường đi chẳng nói câu nào, dường như chỉ xem cô là không khí.

Cũng không hỏi cô tới đây để làm gì hay sao?

Bầu không khí dần trở nên khó xử.

Chúc Ôn Thư ngập ngừng nhìn chằm chằm vào Lệnh Sâm, cô đang suy nghĩ nếu mình chủ động nói chuyện thì có làm phiền đến anh hay không.

Đúng lúc này, hình như Lệnh Sâm đã cảm nhận được tầm mắt của Chúc Ôn Thư, đột nhiên mở mắt nhìn cô.

“Đúng rồi, cô tới đây làm gì?”

“...”

Chúc Ôn Thư, “Tôi đến để tìm đồ.”

“À.”

Vẻ mặt của Lệnh Sâm không có chút ngạc nhiên nào, anh quay đầu nhìn cửa kính xe, giọng điệu bình thường: “Là đồ gì?”

“Một cái lắc tay, chắc là buổi chiều làm rơi ở chỗ này, vừa nãy quay lại tìm nhưng không nghĩ đến sẽ không vào được.”

Chúc Ôn Thư nói, “Cảm ơn anh đã dẫn tôi vào trong.”

Lệnh Sâm đột ngột quay đầu nhìn cô nhưng không nói chuyện ngay lập tức.

Một lát sau: “Đã trễ thế này mà vẫn còn tìm?”

Tuy rằng ánh mắt Chúc Ôn Thư nhìn thẳng về phía trước nhưng cô có thể cảm giác được, sau khi cô nói đó là một cái lắc tay thì ánh mắt của Lệnh Sâm không còn nhập nhèm nữa, thay vào đó lại nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của cô.

Cô cảm thấy có hơi không được tự nhiên, cúi đầu chỉnh lại tóc.

“Đúng, tìm không thấy thì tôi không ngủ được.”

Lệnh Sâm: “Rất đặc biệt sao?”

“Ừ.”

Chúc Ôn Thư gật đầu, “Vô cùng quý.”

“...”

Xe từ từ di chuyển về phía vòng đu quay.

Chúc Ôn Thư quan sát con đường ngoài xe, định tìm nơi để xuống, thuận tiện để cô bắt đầu tìm kiếm.

Người đàn ông bên cạnh đột ngột mở miệng nói: “Bạn trai tặng?”

Tất cả lực chú ý của Chúc Ôn Thư đều ở trên đường, thuận miệng trả lời: “Bạn trai gì, tôi tự mua.”

Không gian nhỏ hẹp bên trong xe phóng đại từng động tác nhỏ.

Sau một lúc im lặng, Chúc Ôn Thư nghe thấy rõ ràng tiếng cười nhẹ của anh.

“Cô vẫn còn độc thân?”

Đây là giọng điệu gì vậy?

Chúc Ôn Thư mơ hồ nghe ra được ý tứ mỉa mai “Cô cũng thật vô dụng, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn độc thân”.

“Ừ, cứ coi là vậy đi.”

Lệnh Sâm: “Sao lại gọi là coi như?”

Chúc Ôn Thư chậm rãi quay đầu nhìn về phía anh.

“Cũng không khác gì anh, đã có hai đứa con, năm ngoái vừa mới ly hôn.”

Bởi vì câu “Cũng không khác gì anh” này, khiến cho tài xế luôn luôn biến bản thân thành người trong suốt cố gắng che giấu sự kinh ngạc của mình, nhưng vẫn bị lộ ra từ lòng bàn chân.

Một chân đạp phanh gấp, xém chút nữa Chúc Ôn Thư đâm đầu vào cái ghế đằng trước.

Chúc Ôn Thư ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của tài xế trong gương chiếu hậu, cô cười mỉa nói: “Anh hai à, tôi chỉ giỡn thôi.”

Tài xế cũng có chút xấu hổ, ngập ngừng nhìn vào mắt của Lệnh Sâm, lúc này mới cứng nhắc quay người lại tiếp tục lái xe.

Sau khi đã ngồi thẳng, Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn Lệnh Sâm.

Anh cũng đang ung dung khoanh tay nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười xem kịch, như thể người suýt bị phá vỡ bí mật không phải là anh vậy.

“Cô Chúc, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được.”

Chúc Ôn Thư không ngờ rằng Lệnh Sâm che giấu chuyện này nghiêm ngặt đến như thế, ngay cả tài xế nhà mình cũng không được biết.

Suy nghĩ cẩn thận lại thấy hợp lý.

Loại chuyện này, thêm một người biết thì thêm một phần nguy hiểm.

“Xin lỗi, tôi biết rồi...”

Vài phút sau, chiếc xe từ từ ngừng lại ở khu đất trống dưới vòng đu quay.

Cách đó không xa có mấy chiếc xe bảo mẫu đang đậu, đủ loại thiết bị quay phim được chất đống bên cạnh, những người đeo thẻ công tác qua lại không ngớt ở trong đó.

Cửa xe mở ra, Chúc Ôn Thư đứng dậy, quay đầu nói với Lệnh Sâm: “Vậy tôi xuống xe trước.”

Lệnh Sâm nói “Ừ”, không nhìn cô thêm lần nào.

Bởi vì mặc váy dài nên Chúc Ôn Thư đi lại không được thuận tiện cho lắm.

Cô cúi đầu xách váy, chậm rãi duỗi chân bước xuống.

Vừa mới đứng vững, cô đã đối mặt với một người đàn ông đang đi đến đây.

Cả hai đều ngây người.

Thoạt nhìn người đàn ông khoảng 30 tuổi, dáng người cao to rắn rỏi, trên mặt lộ vẻ tinh tế và thận trọng, trông rất có cảm giác áp bức.