Chương 19

Tới ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, vẫn là do Ứng Phi không nhìn nổi nữa, lôi kéo cô cùng đi đến công viên gần đó để tắm nắng.

Không biết có phải bởi vì bọn trẻ đều được ba mẹ dẫn đi du lịch hay không mà hôm nay công viên cực kỳ yên tĩnh, ngay cả những người già chơi cờ, đùa chim cũng không có bao nhiêu.

Chỉ có vòng đu quay nổi tiếng nhất có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh Giang thành này là có người đang chơi.

Thời tiết hai mươi độ, trong năm cũng chỉ có vài ngày như thế.

Chúc Ôn Thư và Ứng Phi mỗi người chiếm một cái ghế dài, ăn không ngồi rồi mà lãng phí hai tiếng đồng hồ.

Bóng mặt trời lặng lẽ nghiêng, chiếc lá lắc lư trong chùm tia sáng lướt nhẹ qua chóp mũi của Chúc Ôn Thư.

Cô mở mắt ra, ánh mắt không tìm thấy mục tiêu ở giữa không trung, phải mất một hồi lâu suy nghĩ mới quay về, tầm mắt di chuyển sang trái nhìn Ứng Phi.

“6 giờ rồi, đi về nha?”

Ứng Phi lấy báo che mặt, giọng ồm ồm “Ừ” một tiếng.

Sau đó lại bất động năm phút nữa mới kéo tờ báo ra.

“Đi thôi.”

Mặt trời đã gần sắp lặn, hai người cầm túi từ từ rời khỏi công viên, đi đến phố đi bộ để ăn tối, sau đó mới quay về nhà.

Mở cửa, lúc cúi đầu thay giày, đột nhiên Chúc Ôn Thư “A” một tiếng.

“Làm sao vậy?”

Ứng Phi hỏi, “Dép lê làm nóng chân?”

“Không phải.”

Chúc Ôn Thư vén cổ tay áo lên, cau mày nói, “Lắc tay của mình mất rồi.”

“Hả? Mất rồi? Có phải lúc ra ngoài cậu không có đeo hay không?”

“Không thể nào, cho dù mình không ra ngoài cũng sẽ đeo nó mỗi ngày.”

Tuy rằng ngoài miệng rất chắc chắn nhưng Chúc Ôn Thư vẫn đi vào phòng kiểm tra hộp trang sức.

Thấy trong đó không có cái lắc tay kia, cô lại tìm kiếm trên đầu giường và trong phòng vệ sinh.

Ở trong phòng của mình tìm không được, Chúc Ôn Thư vội vã lê dép đi đến phòng bếp và phòng khách để tìm, ngay cả các đường may trên sofa cũng bị lục lọi.

Nhìn thấy cô cuống cuồng như vậy, Ứng Phi cũng giúp đỡ tìm xung quanh.

“Trông như thế nào hả?”

“Lắc tay chuỗi ngọc, pha lê hồng.”

Hai người tìm khắp nhà cũng không thấy, có thể xác định được rằng đã làm mất ở công viên hoặc phố đi bộ rồi.

Ứng Phi nói: “Có vẻ như phải đi đến công viên một chuyến, chỉ là không biết có bị người khác nhặt hay không thôi.”

“Để mình tự đi tìm.” Chúc Ôn Thư thở dài, “Không phải cậu cần nộp bản thảo hay sao? Làm việc trước đi, thật sự tìm không được thì thôi vậy.”

“Không sao đâu, dù sao thì không kéo dài đến buổi tối mình cũng sẽ không động bút.” Ứng Phi mặc áo khoác, vẫy tay với cô, “Đi thôi.”

Thực ra Chúc Ôn Thư không muốn làm phiền Ứng Phi đi cùng với cô nhưng cô rất thích cái lắc tay này, lại lo lắng mình tới chậm sẽ bị người khác nhặt mất.

Vì vậy sau khi ra khỏi cửa hai người lập tức chia nhau đi tìm, Ứng Phi đến phố đi bộ, còn Chúc Ôn Thư quay lại công viên.

Ngày thu ngắn ngủi, Chúc Ôn Thư đi rất chậm, cúi đầu tìm kiếm dọc theo đường đi.

Lúc đến cửa công viên, màn đêm đã quét sạch chân trời.

Nhìn từ xa, vòng đu quay ở trung tâm công viên đã sáng đèn, đèn neon lấp lánh trong bầu trời đêm.

Vốn dĩ cổng lớn công viên phải được mở ra nhưng lại kéo dãi ngăn cách trên lan can một cách khó hiểu, còn có vài người đeo thẻ công tác đứng ở bên cạnh.

Chúc Ôn Thư có hơi hoang mang, cô thử đến gần vài bước, còn chưa kịp mở miệng, lập tức có một người đàn ông đi tới ngăn cô lại.

“Ngại quá, hiện tại công viên bị sơ tán rồi, không thể vào trong.”

“...”

Chúc Ôn Thư gật đầu nói được, xoay người đi hai bước, cô lấy điện thoại hỏi Ứng Phi có tìm được hay không.

[Ứng Phi] : Không có, phố đi bộ nhiều người như vậy, mình đã tìm mấy lần, nếu thật sự rơi ở chỗ này thì chắc chắn bị người khác nhặt mất rồi.

Chúc Ôn Thư cầm chặt điện thoại, do dự xoay người lại.

Đi được hai bước, cô lại không cam lòng quay đầu nhìn cổng lớn công viên.

Cái lắc tay này thật sự không tính là châu báu, chỉ được trang trí bằng đá pha lê.

Nhưng đó là món quà tự thưởng cho bản thân mà cô dùng tháng tiền lương đầu tiên lúc nhậm chức vào năm ngoái để mua, kỷ niệm ngày giấc mộng giáo viên của mình trở thành sự thật.

Đối với Chúc Ôn Thư của hiện tại, đây là đồ vật rất quý giá.

Bây giờ đột nhiên bị mất, Chúc Ôn Thư không cam lòng từ bỏ như vậy.

Vả lại công viên đột ngột bị sơ tán, ngược lại là chuyện tốt, ít nhất có ít du khách hơn, giảm bớt cơ hội lắc tay bị nhặt đi.

Lắc lư trong giây lát, Chúc Ôn Thư quay người đi về phía dãi cách ly.

“Cho hỏi sự kiện của mọi người khi nào kết thúc vậy? Tôi muốn vào trong tìm một đồ vật rất quan trọng.”

“Cái này...”

Người đàn ông đưa mắt nhìn đồng hồ, lại quay đầu thì thầm vài câu với đồng nghiệp, sau đó có hơi bối rối nhìn vào Chúc Ôn Thư, “Khó mà nói được, chúng tôi chỉ mới bắt đầu thôi, nếu nhanh thì hai ba tiếng đồng hồ là xong, nếu chậm thì có thể sẽ đến tận nửa đêm.”

Hai ba tiếng đồng hồ...

Nghĩ tới sáng mai còn phải đi làm, Chúc Ôn Thư lại bắt đầu lúng túng.

“Cô gái, nếu không thì ngày mai cô lại tới đi.” Nhìn thấy vẻ mặt cô lo âu, người đàn ông nói, “Hơn nữa cảnh tối lửa tắt đèn như này, cho dù bây giờ cô có đi vào cũng không tìm thấy đâu, chi bằng ban ngày tới tìm nhé.”

Cũng chỉ có thể như vậy.

Chúc Ôn Thư lê bước chân nặng nề, chán nản gật đầu.

“Vậy ban đêm mọi người——”

Nói được một nửa, Chúc Ôn Thư phát hiện toàn bộ ánh mắt của nhóm nhân viên công tác này đột nhiên đều tập trung vào cùng một chỗ, sau đó đi kéo dãi ngăn cách ra.

Quay người theo tầm mắt của họ, Chúc Ôn Thư nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đang từ từ tiến tới, vì vậy cô tự giác lùi một bước ngay lập tức, nhường đường cho bọn họ.