Chương 3:

Ở khoảng cách gần, Mộ Thành Ngọc còn đẹp hơn ấn tượng của cô gấp trăm lần. Anh có một khuôn mặt đẹp trai hơn cả minh tinh điện ảnh, dáng người cao lớn gần như che khuất cả người cô, khiến Hạ Ngọc Nhu vô cớ cảm thấy áp lực.

Cô rụt rè nắm làn váy, hơi lắp bắp giới thiệu bản thân.

"Chào anh, em là Hạ Ngọc Nhu, em gái của chị ấy, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Đó là cuộc hội thoại duy nhất giữa hai người họ. Bởi vì ba mẹ cô đã xông tới, đẩy cô ra phía sau, bắt đầu không ngừng hỏi han quan tâm con rể. Hạ Ngọc Nhu nhìn thấy hàng lông mày xinh đẹp của anh khẽ cau lại, cảm giác dường như còn lạnh lùng hơn lúc nói chuyện với cô đến mấy phần.

Có lẽ là bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho sợ hãi, hoặc là do Hạ Ngọc Trân đến giải cứu kịp thời, ba mẹ cô yên tĩnh đi không ít. Cô đã từng nghe qua về gia thế của anh, biết Mộ Thành Ngọc sinh trưởng trong một gia đình cực kỳ quyền thế, cho nên ít nhiều gì trên người anh cũng mang cảm giác cao cao tại thượng, thái độ khá lạnh lùng và xa cách, đặc biệt là kiểu người như vậy cực kỳ ghét bị người khác lấy lòng nịnh nọt.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng, đây là lần đầu tiên nhà họ Hạ cảm giác được sự khác biệt của giai cấp. Rõ ràng đối với người bạn trai giàu có trước kia của Hạ Ngọc Trân, hắn ta là kẻ rất thích xu nịnh, mỗi khi được ba mẹ Hạ nịnh nọt thì cảm thấy vô cùng hài lòng. Nhưng người anh rể mới này thì khác, Hạ Ngọc Nhu cảm thấy ngay cả đối mặt với chị gái cô vẻ mặt của anh cũng không hề thay đổi, hoàn toàn không có cảm giác yêu thương quấn quýt gì.

Nhưng cô lại thích anh rể như thế này. Ít nhất thì anh là một người có học thức và gia giáo, đặc biệt là cực kỳ biết giữ khoảng cách với em vợ, không có chuyện nhìn ngó lung tung khiến cô sợ hãi như người bạn trai trước kia của chị.

Mà nghĩ cũng phải, với bề ngoài và gia thế của Mộ Thành Ngọc, sắc đẹp đã không còn là thứ gì hiếm lạ đối với anh. Có lẽ hai chị em Hạ gia trong mắt anh còn chưa đạt đến tiêu chuẩn của chữ "đẹp" ấy chứ.

Nghĩ vậy, Hạ Ngọc Nhu hoàn toàn yên tâm. Cô thưởng thức những món ngon trên bàn, ngay cả không khí yên lặng cũng không làm cho cô khó chịu. Có khi so với một bữa ăn ồn ào toàn những lời xu nịnh, không khí điềm tĩnh như này khiến cô hài lòng hơn nhiều.

Nhưng hiển nhiên ba mẹ cô thì không thấy vậy. Họ gần như chẳng ăn được mấy, có lẽ đang lo lắng vì kỹ năng ngoại giao của mình không được sử dụng, càng không thể tìm cách kéo gần quan hệ với con rể để nhận được nhiều lợi ích hơn.

Đến lúc Hạ Ngọc Nhu ăn được lưng lửng dạ, cô đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.

"Ngọc Nhu, em vừa thi đại học xong đúng không? Đã có dự định gì chưa?"

Giọng nói trầm thấp có chút sắc bén khiến Hạ Ngọc Nhu giật nảy mình. Cô thấp thỏm đặt đũa xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh rể một cái.

Không biết là anh đã ăn xong hay là căn bản không hề động đũa mà cô đã thấy Mộ Thành Ngọc ngồi ung dung thưởng thức một tách trà sâm thơm ngát.

Thấy cô cứ ngây người, mẹ cô vội véo lên eo cô một cái, khiến Hạ Ngọc Nhu đau đến hít sâu một hơi. Cô vội vàng lấy lại tỉnh táo, giọng run run đáp.

"Anh rể, em đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Thủ Đô, đầu tháng sau sẽ đến nhập học."

Cô vừa trả lời xong, đã thấy ánh mắt của ba mẹ quét tới, hiển nhiên là không hài lòng với đáp án của cô. Có lẽ là do họ không quan tâm cô học hành thế nào hoặc căn bản là không muốn phí tiền cho cô đi học, cho nên thái độ cực kỳ khó chịu.

Chị gái cô cũng nhăn mày quở trách.

"Học nhiều như vậy làm gì? Cũng chẳng biết sau này có tác dụng gì không! Thà dùng tiền đó mà chăm chút bản thân rồi kiếm một mối tốt cho rồi."

Hạ Ngọc Nhu cắn môi, mặc dù biết trước kết quả sẽ như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy thất vọng. Cô thậm chí còn chưa mở miệng xin trợ cấp từ ba mẹ, xem ra bây giờ không còn chút hy vọng nào rồi.

"Cạch!"

Mộ Thành Ngọc đặt tách trà xuống mặt bàn, âm thanh lanh lảnh khiến những người còn lại giật bắn cả mình.

Anh liếc nhìn Hạ Ngọc Trân một cái, ánh mắt lạnh lùng khiến cô ta rùng mình. Qua vài giây, anh chuyển ánh mắt về phía Hạ Ngọc Nhu.

"Trên đời này cái gì cũng có thể không có, nhưng tuyệt đối không thể vô học."

Chỉ là một câu nói đơn giản thôi nhưng lại khiến sắc mặt vài người biến đổi. Hạ Ngọc Trân xanh mặt, ba mẹ Hạ thì không dám ho he nửa lời.

"Hạ Ngọc Nhu, em có muốn đi học không?"

Sự nghiêm khắc trong giọng điệu của anh khiến cô nổi da gà. Hạ Ngọc Nhu lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Cô biết đây chính là cơ hội cuối cùng của mình. Vì thế cô gật đầu thật mạnh, ánh mắt kiên quyết.

"Em muốn đi học!"

Mộ Thành Ngọc gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng dường như cũng dịu đi đôi chút.

"Vậy được, từ hôm nay, anh nuôi em. Cả tiền học phí và sinh hoạt, anh sẽ chi trả. Nhất định phải học hành cho tốt, đừng để anh thất vọng."

Nghe lời này, Hạ Ngọc Nhu ngạc nhiên mở to mắt, cô kích động đến mức cả người run lên, ngay cả giọng nói cũng không còn lắp bắp nữa.

"Vâng ạ, cảm ơn anh rể!"

Kể từ ngày hôm đó, trong lòng cô, Mộ Thành Ngọc đã trở thành người tốt nhất trên đời.