Chương 10

Lời đe dọa của cô là: “Nếu anh không cho em xem thì em sẽ hôn anh.”

Giang Trầm chống tay lên sô pha, yên lặng nhìn cô. Anh không nói không thể, cũng không nói có thể.

Từ Ngộ Vãn nhìn dáng vẻ của anh thì lập tức ngồi lên đùi anh, sau đó bắt đầu hôn anh.

Cô cạy mở hàm răng của anh ra, hôn từng chút từng chút một.

Nụ hôn của Từ Ngộ Vãn rất mãnh liệt, mặc dù Giang Trầm hành động rất điềm tĩnh nhưng tốt xấu gì cũng đáp lại cô. Hai người hôn nhau không rời, nước bọt tràn ra bên mép lại bị liếʍ sạch trở lại. Từ Ngộ Vãn thậm chí còn không nhịn được mà phát ra những tiếng hừ hừ như mèo kêu, vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Sau khi nụ hôn kết thúc, son môi của Từ Ngộ Vãn đều đã bị ăn sạch sẽ, hốc mắt cũng mờ sương, cô phải tựa lên người Giang Trầm mà thở dốc.

Lúc mới đầu Giang Trầm còn không có phản ứng gì, tần suất hô hấp cũng bình thường. Nhưng sau khi Từ Ngộ Vãn nằm thở hổn hển trên người anh một lúc thì anh đột nhiên nhíu mày.

Từ Ngộ Vãn dây dưa quấn quýt với anh nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh nhíu mày bao giờ. Bây giờ cô đang ghé vào l*иg ngực của anh nên không thể nào nhìn thấy được, nhưng mà bỗng nhiên có thứ gì đó cứng rắn chọc vào giữa hai chân cô.

Thứ đó dường như là bị chuyện gì kí©h thí©ɧ, càng lúc càng trở nên to và nóng hơn, cách một lớp vải quần cũng có thể cảm nhận được hình dạng của nó. Từ Ngộ Vãn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Giang Trầm.

Giang Trầm ở trước mặt cô cuối cùng cũng lộ ra một chút phản ứng khác.

Anh không còn bình tĩnh nữa, cũng không còn không cảm xúc như trước.

Sắc mặt của Giang Trầm vô cùng khó coi. Anh lạnh lùng nhìn Từ Ngộ Vãn, một giây sau, anh gần như là nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cằm cô, mỗi câu mỗi chữ đều lạnh đến cực hạn.

“Từ Ngộ Vãn, em hạ thuốc anh!”

Từ Ngộ Vãn sửng sốt, không ngờ Giang Trầm lại phản ứng nhanh như vậy.

Nhìn anh có vẻ như thực sự tức giận, cho dù anh có cố che giấu tâm trạng của mình thế nào đi nữa thì Từ Ngộ Vãn vẫn có thể cảm nhận được.

Thật lâu sau, Từ Ngộ Vãn lại không nhịn được mà rơi nước mắt, cô cười khổ: “Đúng vậy, em hạ thuốc anh, em chỉ muốn nhìn dáng vẻ bị tìиɧ ɖu͙© chi phối của anh.”

Bàn tay Giang Trầm đang nắm cằm cô khiến cô đau đớn, nhưng cô không quan tâm đến chuyện đó. Từ Ngộ Vãn làm như không có chuyện gì, đưa tay lên vuốt ve môi mình: “Bên trên son môi của em có một lớp thuốc.”

Giang Trầm nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, từ trước đến nay chưa từng lạnh như vậy, giống như anh đang chán ghét cô gái trước mặt mình đến cực điểm. Nước mắt của Từ Ngộ Vãn rơi lã chã, nhưng cô lại cảm thấy giống như đó là vấn đề sinh lý, bởi vì thực ra cô cũng không cảm giác được khổ sở đến vậy. Rõ ràng là cô đã đạt được mục đích, đã nhìn thấy dáng vẻ thay đổi cảm xúc của anh trai.

Giang Trầm nhìn cô một lúc, sau đó giống như không muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô nữa, anh đứng dậy đi ra tới cửa.

Từ Ngộ Vãn ở sau lưng anh lên tiếng: “Giang Trầm, anh bị hạ thuốc rồi mà còn muốn đi ra ngoài, chẳng lẽ anh muốn đi tìm người khác à?”

Giang Trầm dừng bước, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô.

Ánh mắt đó của anh khiến cô lập tức nhớ lại đêm đầu tiên của bọn họ.

Cô nhớ rõ đêm đầu tiên như thế, bởi vì cô thực sự đã bị tổn thương sâu sắc.

Nhưng trên thực tế thì lúc ấy Giang Trầm cũng chẳng làm gì cả, anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, hờ hững, khinh thường, lạnh lùng, khiến cho cô gái vừa trao thân cho anh lập tức cảm thấy bị tổn thương.

Cô nhớ tất cả mọi chuyện chuyện từ lúc bắt đầu, đến tận khi kết thúc.

Đêm hôm đó cô uống rất nhiều rượu, sau đó làm nũng bắt Giang Trầm phải tới đón mình. Khi đó Giang Trầm bận rộn như vậy, thế mà cô vẫn nhất quyết làm phiền anh: “Anh trai, anh tới đón em nhé, em không nhìn thấy anh thì không vui.” Cuối cùng anh vẫn phải mềm lòng, đi tới đón cô.

Sau khi đón được cô về nhà thì cô lại bắt đầu làm loạn, khóc lóc, nói bụng khó chịu. Cô vừa nôn vừa khóc, vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, ngoan ngoãn nằm trong lòng Giang Trầm. Một lát sau, cô lại bắt đầu không an phận mà cởϊ qυầи áo của Giang Trầm, dán người lên xương quai xanh của anh, chậm rãi gặm cắn.