Chương 11

Giang Trầm lập tức giữ cô lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lấp lánh nước: “Anh trai, anh phải cho em tất cả lần đầu tiên của anh, cả chuyện làʍ t̠ìиɦ cũng thế.”

Cô luôn luôn biết cách để anh trai phải chiều chuộng mình. Có lần Giang Trầm làm bài tập không để ý đến cô, cô liền chui vào trong lòng anh, cắn cổ anh. Giang Trầm bị cô làm loạn, đành phải chịu thua cô.

Cô muốn tất cả mọi lần đầu tiên của anh, bao gồm cả chuyện làʍ t̠ìиɦ.

Vẻ mặt Giang Trầm vô cùng lạnh lùng, nhưng cũng không ngăn cô làm loạn. Khi đó Từ Ngộ Vãn vẫn được anh nuông chiều, cô cho rằng anh trai không nói gì có nghĩa là đống ý. Thế là cô nghiêm túc cởϊ qυầи áo của anh, rồi lại cởϊ qυầи áo của mình, không chần chừ chút nào mà ưỡn người ngồi lên dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh.

Trải nghiệm lần đầu tiên thực sự là đau đớn vô cùng, nhưng Giang Trầm không giúp cô, thậm chí còn không nhìn cô. Từ Ngộ Vãn cũng không để ý, cô chỉ nhíu mày kêu lên đau đớn, nhưng vẫn không chịu nhấc lên.

Cô cứ như vậy chậm rãi ăn từng chút từng chút, cuối cùng cũng nhét được hết dươиɠ ѵậŧ của anh trai vào trong nơi tư mật của mình, máu thịt của hai người như thể hòa vào với nhau.

Trong lòng Từ Ngộ Vãn cảm thấy mình đã phạm phải một tội ác tày trời, nhưng cô không có ý định dừng lại. Cô dán sát lên người anh, cố gắng ổn định hơi thở. Rõ ràng đây là thời điểm thỏa mãn nhất, nhưng cô lại cảm thấy ngập tràn tuyệt vọng.

Anh đã tiến vào rồi.

Ý nghĩ này không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh của cô. Một bên là kɧoáı ©ảʍ khi được anh trai đâm vào, một bên là cảm giác tội lỗi khi làʍ t̠ìиɦ với người có cùng huyết thống.

Không phải cô chưa từng giãy dụa. Ban đầu, khi nằm mơ thấy chuyện mình ngồi trên đùi anh trai mình, tiểu huyệt chứa dươиɠ ѵậŧ của anh trai mình thì cô vô cùng sợ hãi. Đây là anh trai của cô, anh trai có cùng huyết thống với cô, sao cô có thể thích anh trai mình được?

Mỗi ngày cô đều đấu tranh với chuyện đó, luôn luôn tìm cách để thoát khỏi trạng thái này. Cô giống như một con thuyền đi chệch hướng, kế hoạch ban đầu rõ ràng không phải như thế. Thế nhưng cô có cố gắng thể nào cũng vô dụng, luôn có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khiến cô càng muốn thân thiết với anh trai mình hơn.

Cô vùng vẫy giữa địa ngục tội lỗi và thiên đường kɧoáı ©ảʍ.

Sau đó, cô quyết định bỏ cuộc.

Dù sao thì cô cũng không có khả năng rời xa Giang Trầm, nếu đã như vậy thì chẳng thà cô lấy một hình thức khác để trói buộc anh ở bên cạnh mình.

Mỗi khi bị cảm giác tội lỗi bao trùm lên thì phản ứng của cô luôn là tìm đến anh trai mình để nhận lấy sự an ủi. Thế nhưng mỗi lần cô muốn lại gần anh thì anh lại né tránh.

Hơn nữa, dáng vẻ lạnh lùng, chán ghét và ánh mắt lạnh lẽo của anh chẳng khác nào những mũi tên đâm thẳng vào trái tim cô.

Vạn tiễn xuyên tâm.

Cô lạnh toát cả người, bỗng nhiên nhận ra rằng chính cô đã kéo anh vào vực thẳm lσạи ɭυâи này. Rõ ràng hai người bọn họ là quan hệ anh em thân thiết, nhưng bây giờ lại xuất hiện quan hệ xá© ŧᏂịŧ, cho dù như thế nào thì mọi thứ cũng không thể nào giống như lúc trước được nữa.

Từ Ngộ Vãn ngây người nhìn vào mắt anh, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Cô ngồi trên người anh, không dám nhúc nhích. Một lúc lâu sau, cô mới lảo đảo đứng lên, chậm rãi tách bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người ra. Tiểu huyệt của cô tạm thời chưa khép lại được, dâʍ ɖị©ɧ sền sệt từ bên trong chảy ra, làm bẩn cả thắt lưng của anh.

Từ Ngộ Vãn chạy trốn.

Sau khi chủ động để cho anh trai mình xâm nhập, cô lại bị sự lạnh lùng của anh làm tổn thương, cô lựa chọn cách chạy trốn.

Nghĩ tới chuyện cũ, trái tim Từ Ngộ Vãn đau thắt. Cô đau tới mức không thể nào chịu đựng được.

Trong hai năm qua, bọn họ đã có rất nhiều lần da thịt dây dưa, nhưng trái tim của hai người lại càng lúc càng cách xa nhau. Mỗi một lần làʍ t̠ìиɦ, Từ Ngộ vãn đều cảm thấy tuyệt vọng hơn. Cô bắt đầu sợ nhìn thấy đôi mắt của Giang Trầm, nhưng lại không nhịn được mà muốn anh hết lần này đến lần khác. Mọi chuyện biến thành một vòng tuần hoàn luẩn quẩn, giống như uống rượu độc để giải khát.

Từ Ngộ Vãn nước mắt giàn dụa, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười.