Chương 37: Trắng Bệch (2)- H

Dươиɠ ѵậŧ giả ra ra vào vào trong hang động của cô, mang theo vô số dâʍ ɖị©ɧ, toàn bộ đều nhỏ hết lên giường. Từ Ngộ Vãn nhắm hai mắt lại, không ngừng rêи ɾỉ. Thực ra dươиɠ ѵậŧ giả dễ ăn hơn dươиɠ ѵậŧ của Giang Trầm nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Ngộ Vãn làm chuyện này nên vẫn không được thành thục cho lắm. Cô mở rộng chân ra, một tay cầm dươиɠ ѵậŧ giả đâm thụt liên tục, một tay xoa nắn bầu ngực của mình, cố gắng trấn an thân thể, xoa dịu du͙© vọиɠ cháy bỏng.

Từ Ngộ Vãn thủ da^ʍ một lúc thì thực sự không còn sức lực nữa, hai chân cô run rẩy, chỉ đành phải dừng lại, mím môi nhìn về phía Giang Trầm.

Giang Trầm quả thực làm đúng theo lời cô nói, cách xa cô ba mét. Anh chăm chú nhìn từng động tác của cô, mặt không cảm xúc.

Từ Ngộ Vãn đột nhiên bật cười thành tiếng.

Thực sự không biết nên nói anh trai cô định lực tốt hay là nói anh không hiểu phong tình nữa. Nhìn cô như thế này mà anh vẫn có thể nhẫn nhịn được, thực đúng là không phải một người đàn ông bình thường. Chẳng trách trước đây mỗi lần làʍ t̠ìиɦ với cô anh đều rất thờ ơ.

Một người có thể chống cự lại du͙© vọиɠ nguyên thủy là một người đáng sợ như thế nào chứ.

Từ Ngộ Vãn chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ giả ra khỏi thân thể mình, nước từ bên trong nhanh chóng chảy ra.

Cô cố gắng muốn khép chân lại, nhưng lại không có chút sức lực nào. Từ Ngộ Vãn lập tức ngã xuống, ngay sau đó đã rơi vào một l*иg ngực ấm áp.

Giang Trầm mặt không đổi sắc ôm lấy cô, đặt cô lên giường. Anh cúi đầu nhìn cô, đột nhiên thở dài, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

“Đừng tra tấn anh nữa.”

Hình như anh đang nhẫn nhịn rất vất vả, đến cả đôi mắt cũng dần đỏ lên.

“Anh cứng đến mức sắp nổ tung rồi.”

Điều này không giống như lời Giang Trầm có thể nói, thậm chí còn mang theo hàm ý nũng nịu. Từ Ngộ Vãn cười nhạo: “Anh, sao anh chẳng giống trước kia chút nào vậy? Lúc trước em chủ động mở hai chân cho anh mà anh cũng chẳng thèm động lòng. Có lúc em còn tưởng anh “không được” nữa chứ? Sao bây giờ lại đột nhiên nhiệt tình như vậy?



Giang Trầm xưa nay không nói nhiều lời thừa thãi, từ trước đến giờ luôn dùng hành động để chứng minh bản thân có “được” hay không.

Anh lập tức cởi thắt lưng của mình, gần như không hề báo trước một tiếng đã trực tiếp cắm vào.

Cơ thể Từ Ngộ Vãn nóng đến mức sắp hòa tan anh.

Giang Trầm thực sự cũng như lời anh đã nói, cứng đến mức sắp nổ tung. Lúc cắm vào trong cơ thể Từ Ngộ Vãn, thứ đó của anh đã kéo căng tiểu huyệt của cô đến cực hạn, vừa cắm vào đã điên cuồng di chuyển.

Những tiếng “bạch bạch bạch” vang lên khắp phòng, càng lúc càng dồn dập.

Côn ŧᏂịŧ của anh gần như xuyên qua bụng của Từ Ngộ Vãn. Bức tường thịt nhanh chóng mυ"ŧ chặt lấy dị vật, dị vật nhanh chóng đưa đẩy và len lỏi vào từng ngóc ngách bên trong, bụng Từ Ngộ Vãn cũng vì thế mà hơi nhô lên.

Giang Trầm vươn tay chạm nhẹ lên phần lồi trên bụng cô, nhìn chốc lát rồi nói: “Bảo bối, em sắp bị anh xuyên thủng rồi.”

Từ Ngộ Vãn bị anh làm đến mức thần trí mơ hồ, nước mắt sinh lý không nhịn được mà chảy ra. Cô sợ Giang Trầm thô bạo hơn nữa, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ưʍ... Nhẹ thôi... Nhẹ thôi... Đừng đâm rách... A...”

Giang Trầm nghe theo lời cô, động tác đột nhiên chậm lại, lực đạo cũng giảm đi. Từ Ngộ Vãn lại không hài lòng với tốc độ này, nhăn mặt rêи ɾỉ: “Anh trai... A... Mạnh... Mạnh hơn...”

Giang Trầm tất nhiên sẽ thỏa mãn cô, anh lại lập tức phát động công kích.

Hai chân của Từ Ngộ Vãn trượt xuống khỏi eo anh, cả người nảy lên nảy xuống. Giang Trầm trực tiếp cầm chân cô gác lên vai mình, tư thế này còn có thể nhìn rõ được tiểu huyệt của cô đang mυ"ŧ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh như thế nào.

Tiểu huyệt đỏ chói lúc này chứa toàn là nước, Từ Ngộ Vãn rên hừ hừ. Mỗi khi Giang Trầm cắm vào đều sẽ ép lên điểm mẫn cảm, khiến cô không nhịn được mà cong người vì kɧoáı ©ảʍ. Tiểu huyệt dùng sức hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ của Giang Trầm, khiến Giang Trầm cũng hoài nghi liệu có khi nào mình bị cô bẻ gãy hay không.



Giang Trầm thở hổn hển, khẽ nhéo cặp mông mềm mại của cô, giảm tốc độ rồi thì thầm bên tai cô: “Tiểu yêu tinh, kẹp nhẹ thôi.”

Giọng nói của anh khàn khàn, nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙©, căn bản không hề giống Giang Trầm chút nào.

Từ Ngộ Vãn bị anh làm cho da đầu tê dại, hai người quấn quýt dây dưa lâu đến nỗi hạ thể cô đã bắt đầu tê rồi, thế mà Giang Trầm vẫn cứng ngắc, không có ý định xuất tinh.

Thực ra cô rất thích được làʍ t̠ìиɦ với Giang Trầm, bởi vì lúc đó Giang Trầm sẽ chôn sâu trong cơ thể cô. Cô có thể kẹp lấy anh, ôm anh, cảm nhận sự khác biệt của anh. Hơn nữa, sự gợi cảm của Giang Trầm, sự mãnh liệt của Giang Trầm, cô sẽ mãi mãi không để cho người khác biết.

Từ Ngộ Vãn bị anh làm đến mức không còn sức mà rêи ɾỉ, nhưng vẫn cố chấp ôm chặt lấy anh, tìm kiếm môi anh. Giang Trầm hôn cô thật sâu, mυ"ŧ lưỡi thật mạnh, côn ŧᏂịŧ cũng điên cuồng chọc vào trong cô thêm mấy chục cái, cuối cùng mới chịu bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào sâu trong cơ thể cô.

Từ Ngộ Vãn bị dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sánh của anh lấp đầy thì cũng không chịu được mà cong người lên, tiếp tục đạt tới cao trào lần nữa.

Giang Trầm thở hổn hển bên tai cô, nhìn thấy gương mặt mê man vì lêи đỉиɦ của cô thì du͙© vọиɠ lại tiếp tục trỗi dậy.

Anh hôn lên đôi môi ẩm ướt của cô.

Giống như muốn nuốt cô vào trong bụng mình vậy.

Đây là Giang Trầm, vì cô mà mất khống chế.

Giang Trầm là một người lãnh đạm và biết kiềm chế, chẳng khác nào một bông hoa hồng có gai. Anh chính là ánh trăng lạnh lùng trên bầu trời, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào. Anh dường như không có chút cảm xúc dư thừa nào, lúc nào cũng lạnh lùng và hờ hững, không cho người khác nhìn thấy dù chỉ là một chút cảm xúc của anh.

Nhưng Từ Ngộ Vãn lại biết, khi anh không còn lạnh lùng nữa, khi anh không còn là băng sương lạnh lẽo, khi anh rơi xuống trần gian, khi anh vì một người mà mất khống chế, khi anh không giấu diếm gì mà phóng thích tìиɧ ɖu͙© của mình... nhất định là bởi vì yêu.

Thế nên, cuối cùng Từ Ngộ Vãn cũng đạt được rồi.