Chương 36: Trắng Bệch (2)- H

Có lẽ là bởi vì vừa rồi đã nhìn thấy được một Giang Trầm chân chính nên Từ Ngộ Vãn bây giờ cảm thấy vô cùng tự tin. Cô bắt đầu tính toán tổng nợ với anh, nheo mắt lại nhìn anh: “Em là em gái của anh đấy.”

“Ăn cái gì mà ăn, anh có thể thoải mái mà làʍ t̠ìиɦ với em gái mình hả?”

Giang Trầm không nhúc nhích, lãnh đạm “Ừ” một tiếng.

Từ Ngộ Vãn nhướn mày nhìn anh, lại nghe thấy anh lặp lại câu vừa nãy: “Muốn ăn em.”

Nói xong lại cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa.

Giang Trầm hiện tại giống như là đã biến thành người khác vậy. Từ Ngộ Vãn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì kí©h thí©ɧ anh mà khiến anh lại biến thành cái dạng này.

Từ Ngộ Vãn bỗng nhiên không muốn hỏi tại sao trước đây Giang Trầm lại từ chối mình, cũng không muốn biết tại sao anh lại đột nhiên thay đổi như vậy, bởi vì cô đã nhìn thấy được điều mình muốn ở trong mắt anh.

Cho dù lúc làʍ t̠ìиɦ anh có thể giả bộ thì tính chiếm hữu muốn độc chiếm cô khi cao trào qua đi không thể đánh lừa được ai.

Sau khi kết thúc nục hôn dài, Từ Ngộ Vãn liếʍ môi anh một cái, mỉm cười ôm lấy anh: “Ăn cơm trước đã, ăn xong sẽ có ban thưởng.”

Phần thưởng là gì?

Tất nhiên là chính bản thân cô rồi.

Giang Trầm quả nhiên nghiêm túc ăn hết tất cả đồ ăn cô nấu, sau đó chăm chú nhìn cô.

Từ Ngộ Vãn nói lời giữ lời, nắm tay Giang Trầm đi vào phòng, còn chủ động cởϊ qυầи áo.

Cửa phòng đóng lại, Giang Trầm đứng ở cửa, ánh mắt u ám nhìn cô.

Đầu tiên là Từ Ngộ Vãn cởi váy ngủ của mình ra, chỉ mặc nội y. Sau đó, cô nắm lấy tay Giang Trầm, để anh chạm vào xương hông của mình.



Đôi mắt của Từ Ngộ Vãn rất đẹp, khi cười rộ lên rất giống hồ ly, tràn đầy sức sống và giảo hoạt.

Cô nắm lấy tay anh, tiếp tục di chuyển đến giữa hai chân mình. Khi ngón tay của anh chạm vào phần vải che đi nơi tư mật của cô thì lập tức dính nước.

Cô ướt rồi.

Từ Ngộ Vãn nhìn thấy ánh mắt càng sâu thâm của anh thì cười khanh khách: “Anh trai, anh sờ thử xem bên trong có gì.”

Giang Trầm mím môi, nghe theo lời cô mà vạch qυầи ɭóŧ của cô sang một bên, vươn tay sờ khe thịt xinh đẹp.

Giang Trầm đột nhiên sờ thấy một thứ gì cứng cứng.

Cho dù Giang Trầm có lạnh nhạt đến đâu thì giờ phút này cũng hơi ngẩn ra.

Từ Ngộ Vãn cười cười, bảo anh lôi thứ đó ra.

Giang Trầm nắm lấy thứ cứng rắn kia, nhẹ nhàng xoay tròn một chút, sau đó rút ra.

Thứ này có kích thước tương tự dươиɠ ѵậŧ, Giang Trầm vừa rút ra thì Từ Ngộ Vãn vô thức rên lên một tiếng.

Đó là một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả.

Chắc là đồ chơi tình thú mà Từ Ngộ Vãn đã mua.

Giang Trầm nhìn chiếc dươиɠ ѵậŧ giả ướŧ áŧ kia, không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái.

Anh lại một lần nữa trượt tay vào bên trong qυầи ɭóŧ của Từ Ngộ Vãn, vạch mép thịt của cô mà đâm một ngón tay vào bên trong.



Từ Ngộ Vãn vô thức mềm nhũn cả người, ôm lấy anh thở dốc.

Giang Trầm không nhịn được mà hôn cô.

Đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi cô, nuốt lấy hô hấp của cô, nước bọt của cô.

Một lúc sau, Từ Ngộ Vãn lại cố tình đẩy anh ra. Gương mặt cô ửng hồng, nhìn như một tiểu yêu tinh, thu hút trái tim người khác.

Từ Ngộ Vãn lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm trầm của Giang Trầm, cười xấu xa.

Cô chậm rãi ngồi lên giường, ba phần thật bảy phần giả mà nói: “Không thèm anh, trước kia anh từ chối em, làm em đau lòng muốn chết.”

Từ Ngộ Vãn không cho Giang Trầm lại gần mình, bắt anh phải đứng xa cô ba mét. Sau đó, cô ở trước mặt anh, cởi nốt chiếc qυầи ɭóŧ.

Mặc dù chuyện tiếp theo khiến cô rất xấu hổ, nhưng cô vẫn ngồi trên giương, mở hai chân ra.

Khu rừng rậm rạp lập tức hiện ra trước mặt anh.

Tiểu huyệt hồng hào đang rỉ nước, khẽ mở ra giống như đang mời gọi.

Từ Ngộ Vãn mỉm cười, cúi đầu tách hai mép tiểu huyệt của mình ra, chẳng biết đã lấy lại chiếc dươиɠ ѵậŧ giả từ lúc nào, chậm rãi nhét nó vào trong tiểu huyệt.

Giang Trầm biết cô muốn làm gì, đôi đồng tử hơi giãn ra.

Anh giống như mê man, nhưng cũng càng giống như đang động tình hơn.

Từ Ngộ Vãn bắt đầu dùng dươиɠ ѵậŧ giả di chuyển trong cơ thể mình, cô bắt đầu không kìm được mà rêи ɾỉ.

“Ưʍ... A... A...”