Chương 38: Trắng Bệch (3)- Hơi H

Sau một đêm điên loạn thì ngày hôm sau Giang Trầm vẫn dậy rất sớm.

Nhưng Từ Ngộ Vãn lại ôm anh rất chặt, xung quanh anh đều là mùi hương của cô.

Giang Trầm vươn tay ôm lấy cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm. Gương mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng bên trong lại giống như có sóng to gió lớn.

Anh yên lặng ôm lấy cô, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng buông ra.

Anh đứng dậy, cầm điện thoại di động nhắn tin cho một số điện thoại không lưu tên: Giúp tôi giải quyết một người.

Ngón tay của anh trắng đến phát sợ, giống như bị bệnh vậy, hoàn toàn tương phản với chiếc điện thoại màu đen trong tay anh.

Giang Trầm cứ như vậy nhẹ nhàng gõ lên điện thoại, sau đó cười lạnh một tiếng.

...

Từ Ngộ Vãn ngủ đến trưa mới tỉnh, lúc này Giang Trầm đã không còn ở bên cạnh cô nữa.

Tối qua hai người đúng là phóng túng quá độ, Giang Trầm giống như không biết mệt mỏi, quấn lấy cô từ phòng ngủ đến phòng tắm, làm không biết bao nhiêu lần. Đến tận khi Từ Ngộ Vãn mệt mỏi ngủ thϊếp đi thì Giang Trầm vẫn còn đang miệt mài rong ruổi trên người cô.

Nhưng mà cũng rất thỏa mãn.

Cảm giác chướng bụng khi anh tiến vào, cảm giác bị anh làm đến mức hôn mê, tất cả đều khiến cô vô cùng thỏa mãn.

Từ Ngộ Vãn nằm trên giường một lát mới nhớ ra hình như hôm nay Nhạc Khả hẹn cô ra ngoài chơi.

Cô chậm rãi đứng dậy, chọn xem hôm nay nên mặc gì.

Giang Trầm lên lầu gọi cô, vừa đúng lúc cô cởi chiếc váy xanh trên người ra, chỉ mặc nội y ngắm nhìn chiếc váy trắng.



Giang Trầm nhìn thấy vòng eo thon thả, bộ ngực mềm mại bọc trong chiếc áσ ɭóŧ và nơi tư mật ẩn hiện dưới qυầи ɭóŧ thì ánh mắt anh lập tức tối sầm lại.

Từ Ngộ Vãn nhìn cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra thì cũng ngơ ngác nhìn Giang Trầm hai giây.

Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, cô nháy mắt hiểu ra.

Thế là một tiếng đồng hồ sau cô mới ra được khỏi phòng.

Giang Trầm cũng không nhét vào, mà chỉ nắm lấy tay cô, điều khiển tay cô vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cho mình, động tác vô cùng mập mờ. Tay Từ Ngộ Vãn đã tê dại rồi mà thứ to lớn của anh vẫn còn đang cứng ngắc.

Từ Ngộ Vãn cam chịu, vẻ mặt cầu xin nói: “Anh, hay là anh cứ nhét vào đi, tay em tê rồi. Lát nữa em còn phải đi chơi với Khả Khả nữa, anh cứ trực tiếp nhét vào đi.”

Giang Trầm nghe cô nói vậy thì đẩy chân cô ra, tiểu huyệt của cô cũng đã bắt đầu rỉ nước, thấm ướt cả quần.

Từ Ngộ Vãn ưm một tiếng, nhắm mắt ôm lấy anh.

Anh chen vào giữa hai chân cô, cách một lớp qυầи ɭóŧ mà ma sát tiểu huyệt của cô.

Giọng nói của Giang Trầm vang lên bên tai: “Đi chơi với bạn à?”

Anh vừa nói vừa cọ sát dươиɠ ѵậŧ vào khe thịt của cô, qυყ đầυ thậm chí còn lọt vào trong qυầи ɭóŧ một chút.

Thân thể Từ Ngộ Vãn nóng bừng, vặn vẹo đáp lại: “Vâng... Hôm qua Khả Khả nhắn tin cho em... Hẹn em ra ngoài chơi... A... Anh đút vào đi...”

Giang Trầm không ngừng ma sát nơi mẫn cảm của cô, dụ dỗ: “Ừm... Hẹn em ra ngoài làm gì thế?”

Từ Ngộ Vãn rêи ɾỉ: “Xem... Xem phim... A... Có thứ gì đó đang chảy ra...”



Giang Trầm không để ý đến tiếng thở hổn hển của cô, vừa ma sát vừa hỏi tiếp: “Có người nào đi cùng nữa không?”

Từ Ngộ Vãn mặc dù đang rất khó chịu nhưng vẫn có thể nghe ra được giọng giấm chua của anh, cô chợt bật cười: “Anh trai, đừng nói với em là... Ưʍ... Anh... đang ghen nhé... A...”

Giang Trầm mím môi, từ chối cho ý kiến. Anh ôm lấy eo cô, hung hăng ma sát mấy chục cái, sau đó bắn lên qυầи ɭóŧ của cô.

Lại bẩn một cái qυầи ɭóŧ rồi, phiền phức.

Nhưng Từ Ngộ Vãn lại không cảm thấy phiền phức, thậm chí cô còn cảm thấy rất hạnh phúc.

Giang Trầm vậy mà lại quan tâm cô đi chơi với ai. Thì ra không chỉ lúc ở trên giường anh có ham muốn chiếm hữu cô mà ngay cả cuộc sống hàng ngày cũng có.

Từ Ngộ Vãn vừa ăn cơm vừa cười.

Cuối cùng cô chọn một chiếc váy hai dây màu trắng, để lộ chiếc cổ và xương quai xanh xinh đẹp. Làn da trắng nõn của cô gần như phản chiếu dưới ánh đèn.

Cô cắn đầu đũa, nhìn thấy Giang Trầm yên lặng ăn cơm thì không nhịn được mà cười ra tiếng. Thím Vương nghe thấy cô cười như thế thì giật mình, đang lau bếp mà cũng phải dừng tay lại.

Giang Trầm vẫn chăm chú ăn cơm, nhưng nhìn thấy cô càng lúc càng cười không dừng lại được thì vẫn phải lên tiếng: “Từ Ngộ Vãn, ăn cơm.”

Từ Ngộ Vãn không sợ hãi: “Vậy anh trả lời em đi, vừa rồi có phải là anh ghen không?”

Không đợi Giang Trầm lên tiếng, cô lại bổ sung thêm một câu: “Không nói em sẽ ăn anh!”

Giang Trầm dừng lại, sau đó không chút để ý nào mà ngẩng đầu lên. Anh nhìn Từ Ngộ Vãn, thản nhiên nói: “Hoan nghênh đến ăn.”

Từ Ngộ Vãn thấy thái độ của anh như vậy thì không chút chậm trễ nhào tới. Anh dạng chân ngồi lên đùi anh, từ trên cao nhìn anh như một con mèo làm bừa: “Anh tự chuốc lấy đấy nhé.”

Nói xong, cô cúi đầu hôn anh điên cuồng.