Chương 15: Điềm Báo (3)

Khi Giang Trầm về đến nhà đã là gần mười hai giờ.

Từ Ngộ Vãn không gọi điện thoại nói với anh rằng mình đang chờ anh. Chờ đến khi Giang Trầm về nhà thì đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang ôm chân ngồi trước cửa nhà mình.

Giang Trầm nhíu mày, mặc dù giọng nói của anh vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng lại không phải rất bình tĩnh.

“Từ Ngộ Vãn.”

Anh gọi cô.

Từ Ngộ Vãn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.

Đèn ngoài hành lang không sáng, xung quanh rất tốt, nhưng cho dù trong hoàn cảnh tối tăm như vậy thì thị lực của Giang Trầm vẫn rất tốt. Anh ngay lập tức nhìn thấy gương mặt sưng đỏ và hai mắt đẫm lệ của cô.

Anh ngồi xổm xuống, ôm cô đứng dậy. Giang Trầm nhìn thấy dấu tay in rõ trên má cô thì ánh mắt vẫn không nhìn ra cảm xúc như thế, nhưng Từ Ngộ Vãn lại có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Ngộ Vãn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tống Khê Nhiên nói anh đã lên giường với cô ta, chuyện này là thật sao?”

Ánh mắt của Giang Trầm bỗng nhiên lạnh xuống.



“Tống Khê Nhiên đánh.”

Anh lại gần cô, ngửi thấy mùi cà phê trên người cô thì giọng nói càng lạnh hơn: “Cô ta đổ cà phê lên người em.”

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng, là âm báo tin nhắn. Giang Trầm không quan tâm, trực tiếp xoay người ôm lấy Từ Ngộ Vãn, đưa cô vào trong phòng.

Mùi hương trên người Giang Trầm rất dễ chịu, Từ Ngộ Vãn không biết trên người anh có bao nhiêu loại mùi, có lẽ có mùi hoa, có lẽ có mùi rượu, có lẽ có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

Nhưng Từ Ngộ Vãn lại nghĩ tới chuyện Giang Trầm tăng ca đến tận bây giờ, chắc chắn không thể nào uống rượu, đây chắc chỉ là ảo giác của cô.

Má trái của cô đau đớn, giống như bị kẹp than nóng làm bỏng rồi lại tạt nước ớt vào. Thế nhưng điều kỳ quái là khi Giang Trầm ôm cô thì cô không hề khóc, chỉ cố chấp hỏi: “Anh và Tống Khê Nhiên đã lên giường với nhau thật à?”

Thế là cô đã nhìn thấy được Giang Trầm nhíu mày. Anh cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, sau đó nhanh chóng di chuyển tầm mắt, giống như nhìn thấy thứ mình không muốn nhìn thấy vậy. Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đặt cô lên sô pha, sau đó lại đi đến tủ lạnh lấy đá chườm cho cô.

Động tác của Giang Trầm rất nhẹ nhàng, giống như đối đãi với một con búp bê dễ vỡ. Điều này khiến cho Từ Ngộ Vãn cảm thấy anh thực sự trân quý mình, nhưng cô biết đây chắc chắn chỉ là ảo giác của cô.

Cô cúi đầu nhìn Giang Trầm.

Anh mím chặt môi, trong mắt lộ ra vẻ không hài lòng, nhưng lại vô cùng chuyên chú.



Từ Ngộ Vãn nhìn một chút, cảm thấy nước mắt lại sắp trào ra. Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Giang Trầm chườm đá xong cho cô thì đi cất đồ, sau đó nói với cô: “Đi tắm trước đi.”

Từ Ngộ Vãn khẽ gật đầu, cô cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm tắm rửa.

Ngay khi cô đóng cửa phòng tắm lại thì sắc mặt của Giang Trầm lạnh xuống triệt để.

Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn vừa mới được gửi đến. người gửi là [Văn phòng thám tử tư nhân INMO], nội dung là một tấm ảnh, chính là ảnh Tống Khê Nhiên đổ cà phê lên người Từ Ngộ Vãn.

Từ Ngộ Vãn trong bức ảnh mặt mũi mờ mịt luống cuống, hai mắt đỏ bừng, cà phê chảy từ đỉnh đầu xuống váy của cô. Cô đứng yên tại chỗ, giống như vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, chật vật không chịu nổi.

Giang Trầm nắm chặt điện thoại, xoay người đi ra cửa.

Không bao lâu, ngoài hành lang truyền đến tiếng vang ầm ầm, giống như có thứ gì đó bị đập mạnh xuống đất, phát ra những âm thanh vỡ vụn.

Thang máy chậm rãi khép lại, Giang Trầm sắc mặt âm lãnh đứng trong thang máy, mà ngoài cửa chỉ còn một chiếc điện thoại di động vỡ nát.

...