Chương 14: Điềm Báo (2)

Tống Khê Nhiên mỉm cười: “Đúng vậy, thế nên Tiểu Vãn, chuyện chị kết hôn với anh trai em là tình thế bắt buộc...”

“Thế thì sao?”

Tống Khê Nhiên bị ngắt lời, nhíu mày: “Cái gì...”

Từ Ngộ Vãn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười. Rõ ràng đôi mắt cô ngập nước, nhưng lại cao ngạo như khổng tước, giống như không thèm để Tống Khê Nhiên vào mắt: “Đã làm thì sao chứ? Cô Tống, chắc chị không ngây thơ đến mức nghĩ là chỉ cần lên giường với anh trai tôi thì có thể tiến vào nhà chúng tôi chứ? Chẳng lẽ cô không nghe thấy những lời tôi nói hôm đó à? Nếu như không có sự đồng ý của tôi thì không ai có thể gả vào nhà chúng tôi.”

Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Rõ ràng trong quán cà phê có không ít người, nhưng giờ phút này lại yên tĩnh như những ngôi mộ.

Hai người không nghe được âm thanh gì nữa.

Một lúc lâu sau, Tống Khê Nhiên nhìn cô, đột nhiên bật cười: “Không ai có thể gà vào nhà em, có nghĩa là, em muốn gả bản thân mình cho anh ấy?”

Từ Ngộ Vãn ngẩn người: “Cái gì?”

Tống Khê Nhiên cuối cùng cũng không làm ra dáng vẻ làm bộ làm tịch như vừa rồi nữa. Ánh mắt của cô ta lạnh lùng và tràn đầy chán ghét: “Từ Ngộ Vãn, cô yêu anh trai mình! Rõ ràng anh ấy là anh trai ruột của cô, thế mà cô lại dám có tâm tư này với anh ấy, cô không cảm thấy bản thân mình thật đáng ghê tởm sao?”

Bị... Phát hiện rồi!

Nhịp tim của Từ Ngộ Vãn lập tức tăng vọt, máu cũng giống như chảy ngược, cả người cô cứng ngắc và lạnh cóng.

Cô vốn dĩ cứ nghĩ chỉ cần mình che giấu thật tốt thì sẽ không ai biết được tình cảm mà cô dành cho anh trai mình.

Tống Khê Nhiên nói tiếp: “Anh trai cô có biết cô có tâm tư bẩn thỉu như thế không? Cô nghĩ xem, nếu như anh ấy biết liệu có cảm thấy buồn nôn không?”



Anh trai... Làm sao có thể không biết chứ... Anh tất nhiên biết... Cũng tất nhiên cảm thấy buồn nôn... Từ Ngộ vãn nghĩ đến ánh mắt tràn đầy chán ghét của Giang Trầm thì trái tim đau đớn vô cùng.

Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tống Khê Nhiên, thế nên chỉ có thể đứng lên, dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn cô ta: “Không liên quan đến chị.”

Ai ngờ Tống Khê Nhiên lại lập tức đứng lên, hung hăng tát cô một cái.

Cô ta dùng sức rất lớn, âm thanh rất vang.

Tất cả mọi người trong quán cà phê đều nhìn về phía hai người.

Từ Ngộ Vãn bị tát choáng váng, gương mặt cô lập tức in hằn năm dấu ngón tay.

Tống Khê Nhiên cao giọng nói: “Không liên quan đến tôi? Cô cướp đoạt người đàn ông của tôi, rồi lại nói là chuyện này không liên quan đến tôi? Sao cô có thể vô liêm sỉ như thế?”

Từ Ngộ Vãn vô thức phản bác: “Tôi không có...”

Tống Khê Nhiên lại cầm ly cà phê lên, giơ tay hất thẳng lên người cô.

Tống Khê Nhiên cười lạnh, ghé sát lại gần cô: “Em gái ngoan, em cứ nghĩ đi, nếu như chú Từ biết chuyện này thì chú ấy sẽ có phản ứng như thế nào?”

Nói xong, cô ta đặt ly cà phê xuống bàn, nghênh ngang rời đi.

Từ Ngộ Vãn đứng tại chỗ, chân tay lạnh buốt.

Cả người cô lấm lem, má trái sưng đỏ, nhìn chật vật không chịu nổi. Cô bỗng nhiên cảm thấy Tống Khê Nhiên chắc chắn sẽ là một thương nhân thành đạt, bởi vì cô ta rất thành thục chuyện đánh vào yếu điểm của người khác.