Chương 13: Điềm Báo (2)

Sự dịu dàng hiếm có của Giang Trầm đã khiến cho Từ Ngộ Vãn vui vẻ suốt hai tuần lễ.

Nhạc Khả hỏi cô có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, cô chỉ cười mà không nói.

Hôm nay là thứ sáu, Từ Ngộ Vãn có tiết học buổi chiều, tan học cũng đã là sáu giờ rồi.

Tuần này Nhạc Khả muốn về nhà nên đã đi trước.

Từ Ngộ Vãn một mình đi ra khỏi trường, vừa ra tới cổng đã nhìn thấy Tống Khê Nhiên đứng ở đó. Cô sửng sốt, Tống Khê Nhiên nhìn thấy cô thì lập tức vẫy tay với cô.

Tâm trạng vui vẻ của Từ Ngộ Vãn lập tức bay sạch.

Hai người đi tới quán cà phê gần trường học, Tống Khê Nhiên gọi cà phê, hỏi Từ Ngộ Vãn muốn uống cái gì, Từ Ngộ Vãn lắc đầu.

Tống Khê Nhiên cũng không để ý, gọi đồ xong thì ngồi xuống đối diện với Từ Ngộ Vãn. Cô ta không thể không thừa nhận, Từ Ngộ Vãn và Giang Trầm đúng là có chút giống nhau, nhất là đôi mắt.

Tống Khê Nhiên không nói lời nào, Từ Ngộ Vãn cũng không nói. Cô không hỏi Tống Khê Nhiên đến tìm mình làm gì, hai người cứ như vậy ngồi nhìn nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Một lát sau, Tống Khê Nhiên không nhịn được nữa, chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Tiểu Vãn... Chị có thể gọi em như vậy không?”

Cô ta cố gắng để giọng nói và ngữ điệu của mình nhu hòa hết mức có thể, nhưng Từ Ngộ Vãn vẫn có thể cảm nhận ra được trong giọng nói của cô ta chứa đầy sự ẩn nhẫn. Từ Ngộ Vãn không muốn nói chuyện với cô ta, tiếp tục lựa chọn im lặng.

Tống Khê Nhiên dường như đã quen thuộc với chuyện này, cô ta thấy cô im lặng thì cũng không thấy xấu hổ, tiếp tục ra vẻ thân mật nói: “Tiểu Vãn, lần này chị tới tìm em là muốn hỏi em một chút, có phải là em không thích chị không?”

Cô ta đang nói thì nhân viên phục vụ đã bưng cà phê lên cho Tống Khê Nhiên. Từ Ngộ Vãn nhìn cà phê của cô ta, nửa sữa nửa đường, trước đây Giang Trầm đã từng gọi cho cô loại này.



Tống Khê Nhiên bắt đầu khuấy đều cà phê, tiếp tục nói: “Một cô bé mới hai mươi tuổi, lại lớn lên bên cạnh anh trai mình, khó tránh khỏi sẽ dựa dẫm vào anh trai. Bây giờ em không thích chị cũng không sao, anh trai em thích chị, chị sẽ độ lượng. Thế nên chị mới muốn tìm gặp em để nói chuyện, để xóa bỏ sự hiểu lầm của cả hai, sau này chị có gả cho Giang Trầm thì cũng sẽ không để anh ấy khó xử.”

Lời nói của Tống Khê Nhiên đã chạm đến điểm đau đớn trong lòng Từ Ngộ Vãn. Ban đầu cô định hoàn toàn phớt lờ cô ta, nhưng nghe thấy câu nói kia của cô ta thì cô lập tức ngẩng đầu lên, biểu cảm lạnh lùng trong mắt giống hệt Giang Trầm.

“Giang Trầm thích chị? Ha ha, chị đừng đùa.”

Cho dù Giang Trầm có xa lánh cô như thế nào thì cô vẫn là người hiểu anh rõ nhất. Dựa theo kinh nghiệm được Giang Trầm chiều chuộng từ nhỏ đến lớn thì nếu như anh thực sự thích người nào đó thì sẽ chiều chuộng người đó vô cùng. Nhưng mà Giang Trầm mới gặp Tống Khê Nhiên được mấy lần chứ? Có khi anh còn chẳng nhớ nổi hai người đã nói những chuyện gì, làm sao có thể thích cô ta được?

Cô không đoán được tâm tư của Giang Trầm, cũng không biết anh sẽ thích một cô gái như thế nào, nhưng cô biết anh chắc chắn sẽ không có biểu hiện như bây giờ. Cách mà Giang Trầm đối xử với Tống Khê Nhiên thậm chí còn không được bằng cô.

Lúc trước Từ Ngộ Vãn cảm thấy Tống Khê Nhiên là cô gái xinh đẹp nhất trong số những người thích anh trai cô, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cô ta thật xấu xa.

Từ Ngộ Vãn chưa từng đối mặt với loại người này bao giờ, bây giờ cô cảm thấy chán ghét và buồn nôn đến cực điểm. Tống Khê Nhiên nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy thì không giận mà chỉ cười. Cô ta uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm nói: “Chính miệng anh ấy đã nói với chị như vậy, lúc ở trên giường.”

Từ Ngộ Vãn ngẩng phắt đầu lên, giật mình.

Tống Khê Nhiên vô cùng hài lòng với phản ứng của cô, cô ta nói tiếp: “Mặc dù hầu hết những lời mà đàn ông nói trên giường đều không thể tin, nhưng mà Giang Trầm nói thì chắc chắn không phải là giả. Em ở bên cạnh anh trai em lâu như vậy, chắc em cũng biết tính cách của anh ấy, đúng không.”

“Thế nên, Tiểu Vãn, chị biết em rất yêu quý anh trai mình, chị không muốn sau khi anh chị kết hôn, anh ấy sẽ khó xử giữa hai chúng ta.”

Từ Ngộ Vãn cảm thấy mình giống như một người tử tù bị hàng triệu con kiến bò lên thân thể, cô không nghe thấy những câu sau của Tống Khê Nhiên nữa, mấy từ “ở trên giường” giống như một quả bom nổ tung khiến tai cô không nghe được gì nữa.

Cô giống như trở nên ngốc nghếch, cứ thế nhìn chằm chằm Tống Khê Nhiên. Một lúc lâu sau, Từ Ngộ vãn mới chậm rãi lên tiếng: “Chị nói... cái gì?”

“Hai người... Đã làm?”