Chương 32: Phía dưới ăn ngon

Edit: Mạt

Tần Tích ngẩn người.

Vốn cô đang ở trong bếp nấu mì cà chua trứng, làm ba phần, cho cô, Lạc Hành Chu, cả trợ lý Lâm Lâm của Lạc Hành Chu nữa.

Kết quả Lạc Hành Chu lại về ngay lúc này, còn có thêm một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nho nhã.

"Đây là ba anh." Lạc Hành Chu bình tĩnh nói, nhưng Tần Tích lại bị dọa đến làm rớt chiếc đũa trong tay.

"Chào bác ạ." Tần Tích gần như hoảng loạn chào hỏi với Lạc Dương, xém chút nữa lại đυ.ng tay vào chiếc nồi nóng.

Lạc Hành Chu vội vàng kéo cô đến, bất đắc dĩ nói: "Em căng thẳng cái gì chứ?"

Tần Tích không thể không căng thẳng được.

Hiện tại cô đang mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, mái tóc được kẹp lên một cách đơn giản, không trang điểm sửa soạn gì cả, cứ như vậy gặp ba của bạn trai, không bị dọa nhảy dựng lên mới là lạ ấy?

"Trách bác." Lạc Dương chống quải trượng, cười hòa nhã: "Đến gấp quá, nên Chu Chu chưa nói trước với con."

Tần Tích thở phào một hơi trong lòng, cố gắng hết sức: "Không sao đâu ạ, bác ăn cơm chưa?"

Lạc Dương lắc đầu: "Chưa."

Tần Tích: "Vậy con nấu chút đồ cho bác ăn nhé? Bác có kiêng món gì không ạ?"

Lạc Dương: "Có, bác không ăn hành."

Tần Tích: "Vâng, vậy bác ngồi nghỉ trước đi ạ."

Nói xong lập tức rót cho Lạc Dương một cốc nước rồi đặt lên bàn, sau đó tự mình đi vào bếp.

"Thế nào?" Tần Tích vừa đi, Lạc Hành Chu liền cầm cốc nước mà Tần Tích rót cho Lạc Dương lên uống một ngụm: "Có vừa lòng với người con dâu này không?"

Lạc Dương để quải trượng qua một bên, đặt hai tay lên đầu gối: "Đủ đẹp đó, mắt nhìn của con trai ba không tồi."

Lạc Hành Chu rất kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên."

Nói xong mới rót cho Lạc Dương một cốc nước khác.

Lạc Dương cười cười: "Nếu ba dám chê nó một câu, vậy ngay cả nước con cũng không cho ông già này uống hả?"

Lạc Hành Chu: "Không đến mức đó."

Lạc Dương: "Ồ?"

Lạc Hành Chu: "Nhiều lắm thì đuổi ba ra khỏi đây thôi."

Lạc Dương chỉ vào mặt anh: "Thằng nhóc này..."

Sau khi cười đùa xong, Lạc Dương trịnh trọng hỏi Lạc Hành Chu: "Con thật lòng với cô gái này sao?"

Lạc Hành Chu: "Đương nhiên là thật lòng."

"Được." Lạc Dương dựa lưng vào ghế sofa, cảm khái: "Con trai ba trưởng thành rồi, thông suốt, biết yêu đương, là chuyện tốt, mấy năm nay con cứ bận rộn mãi, bên cạnh ngoại trừ mấy thằng bạn ra thì không có một người phụ nữ nào, ba vừa đau lòng lại sợ hãi."

Lạc Hành Chu cười, trêu: "Sợ cái gì? Sợ con gay hả?"

Lạc Dương nhìn anh như lẽ đương nhiên: "Tất nhiên là sợ rồi, con người của ba tương đối truyền thống, chỉ có đúng một đứa con trai, đây vẫn luôn là điều nuối tiếc trong lòng ba, ngày ngày trông mong con tìm được một cô gái tốt, hai đứa cho ba vài đứa cháu trai cháu gái."

Lạc Hành Chu biết ba mình đang nói giỡn nên cũng không để trong lòng, cười nói: "Muốn sinh thì tự ba sinh đi, con cưới Tích Tích cũng không phải là vì sinh cháu cho ba."

Hai ba con chỉ thuận tiện nói giỡn như vậy, nhưng vì vừa nãy Tần Tích quên hỏi Lạc Hành Chu có kiêng ăn gì không, đi ra hỏi anh, vậy nên vừa lúc nghe được lời kia của hai người.

Cô đứng khựng lại.

Tần Tích nhìn về phía bụng mình theo bản năng, mặt trắng đi vài phần.

Lạc Hành Chu nói chuyện phiếm với ba mình xong thì đi vào bếp tìm Tần Tích, vừa lúc thấy cô đang đứng trước cửa phòng bếp ngẩn người.

"Làm sao vậy?" Lạc Hành Chu đi đến nhéo mặt cô: "Giận anh sao? Trách anh không nói chuyện ba tới cho em biết?"

Tần Tích lắc đầu: "Không phải."

Lạc Hành Chu xoa xoa đầu cô: "Vậy thì làm sao vậy?"

Tần Tích giương mắt nhìn anh, người đàn ông có một vóc dáng hoàn mỹ, khuôn mặt anh tuấn, nhiều năm như vậy rồi, khuôn mặt này vẫn khiến cô rung động như thuở ấy, Tần Tích thích anh vô cùng.

Tần Tích biết rõ, cho dù Lạc Hành Chu có là một tên khốn, thì dựa vào khuôn mặt và dáng người của anh, cũng sẽ có vô số người theo đuổi, càng khỏi nói đến việc Lạc Hành Chu tốt như vậy, trừ việc trên giường thỉnh thoảng hơi ác liệt ra, còn lại dịu dàng săn sóc vô cùng.

Cô phải nói cho anh biết.

Cô không thể giấu diếm anh được.

Giây phút ấy, Tần Tích đã quyết định.

"Nước sôi sắp cạn rồi, bảo bối." Lạc Hành Chu tự mình đi vào tắt bếp, sau đó kêu cô: "Lại đây, sao cứ đứng đó ngẩn người vậy."

Tần Tích nhấc chân đi vào.

"A Chu..."

"Hửm? Sao trông em có vẻ nhiều tâm sự vậy, là do ba dọa em sợ sao? Đừng lo lắng, chỉ cần anh quyết tâm cưới em, ông ấy sẽ không phản đối đâu."

"Không phải chuyện này, em có chuyện khác muốn nói với anh."

Tần Tích đã hạ quyết tâm, nhưng ngay lúc này Lạc Hành Chu lại bước đến đóng cửa phòng bếp lại.

"Tích Tích muốn nói gì với anh? Muốn anh nhìn xem lỗ nhỏ của Tích Tích đã đỡ sưng hay chưa sao?" Còn chưa nói xong, Lạc Hành Chu đã quỳ xuống giữa hai chân Tần Tích, kéo quần ngủ của cô xuống, tách hai chân cô ra.

Nơi bí ẩn nhất đột nhiên cảm nhận được xúc cảm mềm mại, Tần Tích chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cô đã quên mất mình muốn nói gì, thiếu chút nữa là rêи ɾỉ thành tiếng.

"Thật là mềm." Lạc Hành Chu dùng chiếc lưỡi thô dài liếʍ láp cánh hoa của Tần Tích, rồi mυ"ŧ âm đế một ngụm, cảm thán: "Sao phía dưới của bảo bối lại ngon như vậy chứ?"

"Ưm, đừng..."