Chương 30: Cuộc đời của Tích Tích

Convert: Vespertine

Edit: Mạt Mạt | truyenhdt.com: MatDangCanhY

Mẹ của Tần Tích qua đời khi cô còn rất nhỏ.

Tình cảm của ba mẹ cô rất tốt, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, sau khi nghe tin mẹ cô đã rời khỏi thế gian này, ba cô ngất ngay tại chỗ, sau đó bắt đầu uống đến say mèm, qua rất lâu vẫn chưa gượng dậy nổi.

Ông ngoại của Tần Tích đau lòng cháu gái mình tuổi còn nhỏ mà không có người chăm sóc, nên đưa cô về võ quán của mình, dạy cô tập võ, dạy cô học hành, dốc lòng chăm sóc cô rất nhiều năm.

Mãi đến khi Tần Tích 12 tuổi, năm đó ba cô Tần Tiệm Tắc dường như đã vượt qua được nỗi khổ sở khi vợ mất, bắt đầu tỉnh táo lại, Tần Tích cũng được Tần Tiệm Tắc đón về nhà.

Tần Tiệm Tắc đối xử với cô rất tốt, như là để đền bù với người vợ quá cố của mình, lại như thể vì cảm giác áy náy không rõ nào đó, Tần Tiệm Tắc mua cho cô rất nhiều đồ chơi cùng món ăn hiếm có, cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, đối với cô muốn gì cho nấy.

Chỉ là, Tần Tiệm Tắc sẽ không làm bạn với cô như những người ba khác, thỉnh thoảng Tần Tích muốn gặp ông, ông cũng sẽ trở về thăm Tần Tích, nhưng mỗi lần chơi cùng cô, Tần Tiệm Tắc đều bất giác rơi nước mắt, có đôi lúc thậm chí còn khóc thảm thiết thành tiếng.

Bác cả nói với Tần Tích, không thể trách ba con, ông ấy quá yêu mẹ của con, con lớn lên lại giống mẹ con như thế, vậy nên mỗi lần gặp con, ông ấy sẽ đều không nhịn được mà nhớ đến mẹ của con, cho nên mới khổ sở.

Tần Tích 12 tuổi là một đứa bé rất hiểu chuyện, cô không muốn ba mình khổ sở, vậy nên từ đó về sau cô bắt đầu học cách tự lập, cũng rất ít khi yêu cầu Tần Tiệm Tắc về thăm mình.

Sản nghiệp nhà họ Tần rất lớn, cho dù Tần Tiệm Tắc không thể bầu bạn với Tần Tích, thì vẫn để lại cho cô rất nhiều bảo mẫu và người hầu, vốn tất cả chuyện này không hề có vấn đề gì cả, mãi đến năm ấy khi Tần Tích 13 tuổi, học lớp 7, cơ thể của cô bắt đầu dần dần béo phì.

13 tuổi, Tần Tích không hề có ý thức về cái đẹp mạnh như các bạn nữ khác, việc mập lên đối với cô mà nói, cũng chỉ là không thể tập Taekwondo dễ dàng như trước đây nữa mà thôi, huống chi mập lên cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô, chỉ là có hơi khó nhìn.

Tần Tích 13 tuổi, không muốn vì cái thứ gọi là đẹp đó mà buông bỏ gà rán, hamburger và bánh kem của mình.

Nhưng suy nghĩ này chỉ duy trì đến năm Tần Tích 14 tuổi.

14 tuổi năm ấy là một sự thay đổi lớn, ở một con hẻm nhỏ sau trường học, cô gặp một con mèo đen đang giương nanh múa vuốt, con mèo đen như bị điên phóng đến chỗ cô, khiến cô vật lộn rối loạn đầu tóc, còn cào cánh tay cô bị thương, là Lạc Hành Chu đã đá văng con mèo kia ra, cười với cô: "Này, bé mập, chỉ có một con mèo mà đã dọa em thành như vậy rồi sao?"

Tần Tích không có cách nào nói cho một người xa lạ biết rằng, đêm mà mẹ cô qua đời kia, tiếng mèo hoang kêu cả đêm không dứt, từ đó về sau, mèo hoang liền trở thành bóng ma trong lòng cô, không tài nào biến mất được, cô chỉ hơi ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy thiếu niên tuấn tú sạch sẽ kia.

Đó là lần đầu tiên Tần Tích rung động, nụ cười của thiếu niên, khiến cô nháy mắt hiểu được cái gì gọi là tình yêu sét đánh.

Nhưng giữa bọn họ cũng chỉ có thế, rất nhanh Lạc Hành Chu đã bị bạn bè gọi đi, trước khi đi còn ném cho cô một câu: "Cánh tay của em bị thương, đừng quên đến bệnh viện đó."

Tần Tích thầm nhớ kĩ câu nói không chút để ý này của anh rất nhiều năm, nhưng Lạc Hành Chu lại không có ấn tượng gì với cô cả, rất nhiều lần cô cố lấy hết dũng khí bước qua anh, Lạc Hành Chu thậm chí còn không cho cô lấy một ánh mắt.

Anh thật sự không nhớ cô là ai, nhưng Tần Tích cũng không trách anh, một thiếu niên tự cao tùy ý như anh, vốn nên cao ngạo như thế, không dính chút bụi trần.

Là cô không đủ xinh đẹp.

Nếu như cô có thể gầy đi, có thể xinh đẹp hơn một chút thì tốt rồi.

Ôm tâm tư như vậy, Tần Tích bắt đầu giảm béo, nhưng nỗ lực của cô không hề có tác dụng, thậm chí cân nặng còn tăng lên.

Tần Tích 14 tuổi rốt cuộc cũng nhận ra rằng có điều gì đó không đúng, sau khi đắn đo mãi, cô không nói cho ba về suy nghĩ của mình, mà gọi điện thoại cho cậu và ông ngoại.

Sau đó ông ngoại Diệp Thương và người cậu Diệp Mãnh đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, lúc này mới điều tra ra được là đồ ăn của cô đã bị bảo mẫu bỏ thêm chất kí©h thí©ɧ hooc-môn từ nửa năm trước, ông ngoại giận tím mặt, thiếu chút nữa là đã phá hủy toàn bộ Tần gia.

Sau đó vẫn là Tần Tiệm Tắc quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với ông ngoại, mọi chuyện mới yên ổn, nhưng Diệp Thương vẫn khăng khăng muốn mang Tần Tích đi.

Tần Tích biết ông ngoại và cậu mình có ý tốt, nhưng cô vẫn cứ do dự.

Buổi tối Tần Tiệm Tắc lại đến phòng Tần Tích xin lỗi, nói ông ấy sơ ý trong việc chăm sóc cô, thật sự vô cùng vô cùng xin lỗi, cuối cùng còn xin Tần Tích đừng đi, mong Tần Tích hãy cho ông một cơ hội để bù đắp.

Thật ra Tần Tích cũng không hề trách ba mình.

Cô còn nhớ, tận đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, lúc nhỏ một nhà ba người bọn họ đã hòa thuận vui vẻ như thế nào, sau khi mẹ mất, ba đã buồn bã rất nhiều năm, một lần nữa tỉnh táo lại, cũng là bận rộn công việc, ông không đi bước nữa, cũng không hề có bất đề tin đồn trăng hoa nào, toàn tâm toàn ý nhớ thương mẹ của cô như cũ.

Vậy nên nhìn thấy cô ông mới rơi nước mắt.

Vậy nên ông mới không thể thường xuyên bầu bạn với cô.

Hơn nữa người bảo mẫu đã bỏ thêm chất kí©h thí©ɧ hooc-môn vào đồ ăn của cô, bà ta nói có một hôm nọ cô phát sốt, vì đưa cô đến bệnh viện, nên bà ta mới không chăm sóc được cho con trai của mình, khiến cậu ta mắc bệnh viêm phổi, cho nên đối với cô mới ghi hận trong lòng.

Lý do nghe rất đầy đủ, ít nhất là Tần Tích năm đó cũng không có nghĩ nhiều.

Sau đó Tần Tiệm Tắc trừng phạt người bảo mẫu kia, Tần Tích cũng đã thương lượng với ông ngoại, cô quyết định ở lại thành phố A.

Mềm lòng với ba là một lý do, còn một lý do khác, là cô luyến tiếc Lạc Hành Chu.

Lạc Hành Chu lúc thiếu niên hệt như ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ thanh xuân của Tần Tích, dù chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa, cô cũng không muốn rời bỏ.

Sau đó nữa, tuy rằng Tần Tích quyết định ở lại thành phố A, nhưng lại dọn đến nhà cũ Tần gia, ông ngoại chọn ra những vệ sĩ tốt nhất để bảo vệ cô, còn cậu thì tìm cho cô bác sĩ trị liệu tốt nhất, cứ như vậy, Tần Tích học xong cấp 2.

Chỉ tiếc rằng, đến lúc học đại học, tuy cô đã gầy đi, còn trở nên xinh đẹp, nhưng Lạc Hành Chu lại xuất ngoại, hơn nữa, những chất kí©h thí©ɧ hooc-môn đó cũng tạo thành những ảnh hưởng nhất định đối với cơ thể cô.

_____

Tần Tích hít sâu một hơi, thu lại suy nghĩ từ trong hồi ức, gọi điện thoại, bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng: "Tích Tích?"

Tần Tích nắm chặt ngón tay, nhẹ giọng hỏi: "Dì Liễu, lần trước dì chỉ nói là cháu sẽ khó mang thai hơn người bình thường, điều này không có nghĩa là cháu không mang thai được, đúng chứ?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

khoảng 15/8 tôi sẽ bão 6 chương rồi chạm raw luôn nhé, bản convert mới đến chương 33 thôi, 3 chương sau tôi phải lên popo lấy raw về tự convert tự edit đó hic 😢