“Nàng không gϊếŧ người, lại làm sao trở thành một trong Thập tam sát thủ?”.
“Biểu ca của ta cũng là một trong Thập tam sát thủ!”.
“Ồ?”.
“Lúc ban đầu y nghĩ sinh nhai ở một tỉnh còn chưa đủ, nhưng đã đồng ý là mỗi người chỉ lo một tỉnh, y muốn làm thêm thì phải tìm thêm người!”.
“Ồ?”.
“Người đó, thân thủ không những phải giỏi, còn phải chịu nghe y bài bố, trong tâm tưởng của y, ta là người đó!”.
“Cho nên y tìm đến nàng?”.
“Cho nên một tỉnh của ta tuy cũng không ít người chết, lại hoàn toàn không có quan hệ với ta”.
“Người đều do biểu ca của ngươi gϊếŧ?”.
“Không phải y thì là trợ thủ của y!”.
“Y thật là biểu ca của nàng?”.
“Thật!”.
Thẩm Thắng Y thẫn thờ.
Chàng chăm chăm nhìn Bộ Yên Phi, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng, từ trong mắt nàng, tìm ra chút dáng vẻ nói láo.
Bộ Yên Phi tịnh không tránh né mục quang của chàng.
Thị tuyến của hai người tiếp xúc nhau, ngưng thị nhìn nhau.
Tròng mắt của Bộ Yên Phi trong sáng, thuần khiết.
Vô luận nhìn ra sao, nàng cũng không giống là một cô gái nói láo.
Thẩm Thắng Y chung quy đã di khai mục quang.
“Nàng có biết sát thủ tịnh không phải là một danh từ đáng để tán thưởng không?”.
“Biết!”.
“Nàng có biết Thập tam sát thủ thanh danh hổ lốn không?”.
“Biết!”.
“Nàng đã biết, tại sao còn nghe biểu ca gian xảo của nàng bài bố?”.
Trên mặt Bộ Yên Phi chợt dâng lên một vẻ tịch mịch khó tả.
“Ta vốn có hơi thích y!”. Nàng buồn bã thở dài, cúi đầu.
Thẩm Thắng Y lại thẫn thờ.
Con gái nếu thích một người, còn có gì không thể hy sinh vì người đó chứ?
“Biểu ca gian xảo của nàng thật ra là ai?”.
“Liễu Triển Cầm!”.
“Liễu Triển Cầm?”. Thẩm Thắng Y tròng mắt lập tức co thắt lại, cơ thịt trên mặt cũng lập tức bạnh căng!
“Nghe nói y đã chết dưới kiếm của ngươi?”.
“Ừm...”.
“Ngươi tuy gϊếŧ chết y, ta tịnh không hận ngươi”.
“...”.
“Y tuy đã chết, ta tịnh không thấy khó chịu”.
“...”.
“Ta tuy khờ, nhưng không phải cái gì cũng không biết, bất kể ta đối với y làm sao, trong tâm tưởng của y vẫn không có sự tồn tại của ta, trong tâm tưởng của y chỉ có một cô gái tên là Hoắc Thu Nga!”.
Bộ Yên Phi một mực cúi đầu, tịnh không lưu ý đến sắc mặt của Thẩm Thắng Y, sát na này đã biến thành tái nhợt như mặt người chết!
“Ta thật muốn gặp Hoắc Thu Nga đó, xem xem ả là một cô gái ra sao...”.
“Im miệng!”. Thẩm Thắng Y vụt quát lên một tiếng!
Tiếng quát vừa hạ xuống, người chàng đã phóng như điên như cuồng bỏ đi!
Bộ Yên Phi thật sự giật mình hoảng kinh, đến khi nàng đã trấn định lại, ngước đầu lên nhìn, Thẩm Thắng Y đã đi mất không còn bóng dáng.
“Đầu óc của người đó lẽ nào có bệnh?”.
Bộ Yên Phi cười khổ, nàng thật cảm thấy quái lạ.
Thẩm Thắng Y đầu óc đương nhiên không có bệnh gì.
Nỗi thống khổ trong lòng chàng Bộ Yên Phi không thể biết, không thể hiểu thấu.
* * * * *
Đã sắp hoàng hôn, còn chưa đến hoàng hôn.
Ánh tà dương rọi qua song cửa của chòi rượu nhỏ, chiếu trên mặt chàng.
Mục quang của chàng mông lung.
“Tây Khê sáng sớm mùa thu, mùng bảy tháng bảy, bông lau e rằng đã nở hết”.
Giọng nói của chàng cũng mơ hồ.
Rượu đắng chát, tim đắng chát.
Chàng lẽ nào không biết rượu vào ruột sầu sầu càng sầu?
Chàng lẽ nào không biết rượu say còn tỉnh được, sầu đến lại vẫn như cũ?
* * * * *
Mùng bảy tháng bảy!
Tây Khê quả nhiên là sáng sớm mùa thu, mùng bảy tháng bảy, bông lau gần như nở hết.
Gió thổi l*иg lộng, bến cạn phau phau, nhìn không thấy bờ, tận cùng là bông lau trắng như tuyết.
Hoa lau nở rộ, trong vùng lau dày đặc là một tòa lâu đài nho nhỏ.
Phong thái thướt tha, trời thu buồn bã, bốn bề là nước, lau sậy đầy dẫy, mới nhìn giống như tuyết, tòa lâu đài nho nhỏ đó đương nhiên là Thu Tuyết am hữu danh.
Mới sáng sớm, hơi sương mờ mịt, gió lùa rào rạt.
Một thanh y nhân đón gió ngồi một mình trong Thu Tuyết am.
Trong am có ghế có bàn, y lại thà đứng thẳng.
Hữu thủ của y nắm chặt bảo kiếm, tả thủ án trên một cái hộp đàn hương trên bàn bên cạnh mình.
Y xem ra còn chưa tới ba mươi, mặt mày trung hậu, nhưng đôi tròng mắt lại linh hoạt khôn tả.
Lúc không có người, đôi tròng mắt của y mới linh hoạt, lúc có người, đôi tròng mắt đó cũng chỉ còn có trung hậu!
Đáng sợ nhất là thứ người giả trung hậu đó!
Trong Thu Tuyết am lúc này chỉ có một mình y, đôi tròng mắt của y đương nhiên linh hoạt!
Đôi tròng mắt đó thủy chung không rời khỏi những cồn cát ngoài am, lau sậy ven cồn cát!
Giữa vùng lau sậy chợt phiêu phưỡng tiếng ca.
Thủy tịnh sa minh, khinh yên tiểu du,
Tây Khê nhất đái thanh quang,
Khê hoa thâm xứ, trung hữu nhạn nhân tàng,
Chu quá phong vi động,
Nhạn nhân kinh khởi, phi hướng hà phương?
Tạm dịch:
Nước lặng cát sáng, khói mỏng thuyền nhỏ,
Tây Khê một dãi tươi trong,
Sâu trong khe lạch, có nhạn giấu mình,
Thuyền lướt gió lau rung,
Nhạn giật mình bay, bay về phương nào?
Tiếng ca êm tai làm sao!
“Bộ Yên Phi cũng đã đến!”. Thanh y nhân mỉm cười.
Nụ cười còn đọng bên môi y, sâu trong vùng lau sậy từ từ xuất hiện một chiếc thuyền lá nhẹ.
Ngoại trừ Bộ Yên Phi ra, còn có ai có thể hát lời ca êm tai như vậy?
Thanh y nhân dõi mắt đưa chiếc thuyền của Bộ Yên Phi chèo ngang Thu Tuyết am, cặp lên một cồn cát, mục quang lại về lại nơi ban đầu.
“Thẩm Thắng Y chắc đã đến!”.
Y thì thầm tự nói với mình, hữu thủ nắm kiếm bất giác siết lại!
* * * * *
Thẩm Thắng Y quả nhiên đã đến.
Thuyền đang chèo giữa vùng bông lau, Thẩm Thắng Y hữu thủ vung mái chèo, tả thủ trên cán kiếm!
Chàng vốn không phải là người cẩu thả, hôm nay càng không dám sơ hốt chút nào!
Cành lau cao cả mấy trượng, nhìn không thấy chót.
Thuyền đi qua, lung lay nhè nhẹ, gió động, nhạn bay, tiếng xào xạc không ngừng xộc vào tai.
Càng đi sâu vào, càng không nhìn thấy trời nữa, cả nước cũng không thấy, con thuyền phảng phất như đang trượt giữa rào tre đan dày kín.
Người gầy gò giống như hoàng cúc giữa rào.
Vào sâu thêm, trước mặt chung quy đã thấy ánh nước, Thẩm Thắng Y phấn chấn muốn xông ra mặt nước, Thu Tuyết am lập tức hiện ra!
Thuyền lá tịnh không nhắm hướng Thu Tuyết am, chỉ xiên xiên xông tới một cồn cát.
Thuyền còn chưa đến, Thẩm Thắng Y đã đứng dậy từ trong thuyền!
Người chàng mới đứng lên, thân thuyền dưới chân chợt chấn động mạnh, vỡ nát!
Đứt đoạn!
Thẩm Thắng Y không đề phòng, làm sao đứng vững cho được, lọt tõm xuống nước!
Bên này chàng vừa rơi xuống nước, một người từ mặt nước bên kia trồi lên!
Phóng Thiên Long!
Phóng Thiên Long trong tay hai cây chĩa ba, hít một hơi dài, lại chui xuống nước!
Vừa xuống nước, Phóng Thiên Long giống như biến thành một con rồng!
Nước lạnh như băng, nước trong ngần!
Đầu óc của Thẩm Thắng Y vốn rất lãnh tĩnh, rất thanh tỉnh, lúc này lại càng lãnh tĩnh, càng thanh tỉnh hơn!
Chàng mới vừa mở mắt, liền nhìn thấy một người như cá sa lướt tới!
Hai cây chĩa ba liền tả hữu đâm qua!
Thẩm Thắng Y nghiêng người dưới nước, kiếm liền nghênh đỡ!
Kiếm dưới nước không linh hoạt bằng chĩa ba, Phóng Thiên Long dưới nước lại càng linh hoạt hơn Thẩm Thắng Y!