Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

Mười ba sát thủ chỉ đến tám, còn thiếu năm.

Liễu Triển Cầm, Bất Liễu, Cao Hoan, Trương Phượng, bốn người đó vĩnh viễn không thể đến nữa, còn thiếu một người là ai? Ân Khai Sơn?

Ân Khai Sơn đang lau cây Khai Sơn cự phủ nặng ba chục cân của gã. Tào Kim Hổ đang ho húng hắng, Bộ Yên Phi lại không còn mân mê tà áo nữa.

Trên khuôn mặt béo phì của Ôn Bát rươm rướm mồ hôi, thiết phiến trong tay quạt quạt không ngừng.

Đôi tay mang bao tay da nai của Phong Lâm cũng thủy chung không rời túi da báo bên hông, đó là thói quen của gã, song thủ của gã nếu gặp lúc cần thiết, vừa rời khỏi túi da báo, ám khí tất nhiên sẽ xuất thủ.

Đối với bất kỳ một ai gã đều lo giới bị.

Gã chỉ tin chính mình.

Không ai chịu ngồi kề một người như vậy, Thường Tam Phong cũng không ngoại lệ, hắn thà ngồi xa một chút, cho nên giữa hắn và Phong Lâm còn cách hai cái ghế trống.

Cách hai cái ghế đó, bằng vào khinh công của hắn, bằng vào kiếm thuật của hắn, hắn tin cho dù không kịp tránh, không kịp đỡ, cũng có thể kịp thời phản kích.

Tay hắn đang trên kiếm! Bên cạnh hắn là Phóng Thiên Long.

Phóng Thiên Long tịnh không giống rồng, tịnh không có thần khí, gã cao nhất trong số tám người, gầy nhất cũng là gã, ngồi ngọ nguậy không yên, giống như một con lươn mới vừa trồi lên khỏi bùn sình.

Bên cạnh Phóng Thiên Long là Bộ Yên Phi, ngồi đối diện Bộ Yên Phi mới là người cuối cùng trong số tám người.

Người đó toàn thân vận thanh y.

Một cái đồng hồ cát đặt trước mặt người đó, gương mặt của người đó che đậy hết toàn bộ sau bóng tối của đồng hồ cát.

Người đó thật ra là ai? Biên Bức tiên sinh?
Chương 5: Biên bức tường quái ốc - Sát thủ hội châu sa
Thiểm quang trong bóng tối, là mục quang!

Mục quang của thanh y nhân lạnh ngắc, ngời ngời, sắc bén!

Mục quang chưa từng ly khai cái đồng hồ cát.

Đồng hồ cuối cùng đã chảy hết cát!

“Đã đến giờ!”. Thanh y nhân là người đầu tiên mở miệng, giọng nói cũng lãnh đạm.

“Bất Liễu, Trương Phượng còn chưa đến”. Người thứ hai mở miệng là Bộ Yên Phi.

Bộ Yên Phi không những người đẹp, thanh âm cũng êm ái dễ nghe.

“Đợi thêm nửa khắc cũng không sao!”. Ôn Bát gia nói tiếp một câu, quạt xếp trong tay vẫn đang đung đưa.

“Bất tất phải đợi nữa!”. Thanh y nhân cười lạnh: “Giờ này còn chưa thấy người, hai người bọn họ vĩnh viễn không còn đến được nữa!”.

Ôn Bát gia ngẩn người, thiết phiến liền dừng quạt.

Tiếng ho húng hắng của Tào Kim Hổ ngưng bặt, song thủ đang lau lưỡi búa khổng lồ của Ân Khai Sơn cơ hồ rơi xuống cạnh bén của cự phủ.

Một sự tĩnh lặng dị thường.

“Còn Biên Bức?”. Thường Tam Phong chợt mở miệng hỏi.

“Biên Bức tiên sinh đang ở trên xà nhà!”. Thanh y nhân phất tay.

Thanh y nhân thì ra không phải là Biên Bức, vậy thanh y nhân là ai?

“Vậy còn đợi gì nữa?”. Thường Tam Phong hỏi nữa.

“Không đợi nữa!”. Một giọng nói khan khản già nua chợt phát ra trên xà nhà!

Bỗng một luồng âm phong ùa xuống! Đèn dầu leo lét liền tắt ngóm! Sát na đèn lửa tắt phụt, thấp thoáng nhìn thấy một bóng đen như u linh lăng không rơi mình trên một cái ghế trống!

Đó mới là Biên Bức!

Tối, càng tối hơn! Trong bóng tối chỉ có một điểm nhụy đèn đo đỏ còn chưa tắt hẳn. Giữa vùng ánh sáng còn dư lại đột nhiên xuất hiện hai ngón tay khô gầy tựa như vuốt chim. Hai ngón tay đó bóp lại, chút ánh sáng kia liền mất hẳn!

Lúc Biên Bức chưa có mặt còn có thể thắp đèn, Biên Bức một khi đến là chút nhụy đèn le lói cũng không cho phép tồn tại! Biên Bức không ngờ lại sợ ánh sáng như vậy!

Bây giờ thì được rồi.

“Bắt đầu bắt đầu, có thể bắt đầu rồi!”. Khan khản, già nua, lại là thanh âm của Biên Bức.

Trong bóng tối nghe thứ tiếng cười đó thật vô cùng âm trầm khủng bố. Biên Bức cả cười cũng đặc biệt khó nghe.

Tiếng cười chung quy đã ngưng lại.

Trong bóng tối một thanh âm liền tiếp nối, là thanh âm của Ôn Bát gia: “Thẩm Thắng Y thật là vật gì đây?”.

“Không phải là vật, là người!”. Thanh âm lạnh giá của thanh y nhân.

“Người đó thật ra có thù oán gì với bọn ta?”.

“Có trời biết!”.

“Thập tam sát thủ mỗi người một phương, đồng thời kết oán với một người, đó đơn giản là chuyển không thể có!”.

“Vậy y đồng thời khiêu chiến mười ba người bọn ta, thật ra là vì cái gì?”.

“Đầu óc của người đó lẽ nào đã phát bệnh gì đó?”.

“Một chút bệnh hoạn cũng không có!”. Thanh y nhân cười lạnh: “Cho tới bây giờ, ta còn chưa gặp qua người thứ hai có đầu óc lãnh tĩnh như y, có thân thủ mẫn tiệp như y!”.

“Đó thật là ép người quá, ta đâu có quen biết người đó!”. Ôn Bát gia thở dài.

“Ta cũng không quen biết!”. Một tràng tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, dĩ nhiên là Bộ Yên Phi cười: “Ta lại hy vọng có thể gặp được y!”.

“Ngươi nhất định sẽ không thất vọng!”. Thanh y nhân hừ nhẹ: “Trước tiên là Liễu Triển Cầm...”.

“Liễu Triển Cầm Lưu Vân Tụ phiêu hốt, Đoạn Kim Thủ trầm hùng!”. Biên Bức xen lời: “Kiếm thuật của Thẩm Thắng Y tên tiểu tử đó nhất định càng trầm hùng hơn, càng phiêu hốt hơn!”.

“Sau đó là Cao Hoan...”.

“Cao Hoan... luôn luôn tự hào mình vận kiếm như sấm chớp!”. Lại là Biên Bức :

“Tiểu tử đó dụng kiếm lẽ nào còn thần tốc hơn? Còn hung mãnh hơn?”.

“Lại tới Bất Liễu...”.

“Bất Liễu kiếm nhanh, kiếm độc, kiếm chuẩn, một kiếm liền thấy máu!”. Biên Bức không ngờ không chịu giữ im lặng: “Kiếm của tiểu tử đó nhất định càng nhanh, càng độc, càng chuẩn, nếu không người gục ngã nhất định là y, không phải là Bất Liễu!”.

“Mười hai người bọn ta ngươi biết được bao nhiêu?”. Đột nhiên có người xen miệng hỏi một câu.

“Không nhiều không ít!”.

“Ta thì sao?”.

“Thủ pháp ám khí của ngươi có thể coi là nhất lưu, chỉ tiếc còn chưa biết khống chế tình tự, ngươi thật quá khẩn trương, ta không lo ám khí của ngươi đánh không trúng mục tiêu, chỉ lo ngươi gϊếŧ lầm người!”.

“Ngươi...”.

“Ta tuy mù mắt, mũi luôn luôn linh mẫn, tai lại càng linh mẫn!”. Biên Bức đang cười: “Hơi thở của ngươi không phải rất cấp tốc sao?”.

Người đó không nói gì, người đó đương nhiên là Phong Lâm!

Biên Bức thì ra đã mù lòa, căn bản không nhìn thấy gì, chỉ bằng vào hai tai và một cái mũi.

Tai của lão thật linh mẫn, mũi của lão thật linh mẫn!

Chỉ bằng vào thính giác lão có thể phân biệt được người ta ở đâu, phán đoán mức độ thâm sâu của võ công của người đó.

Lửa phừng cháy tất có âm thanh, lúc đèn lửa phựt bừng, cho dù là người bình thường cũng nghe được đèn lửa ở đâu.

Biên Bức dập tắt đèn thật không thể coi là bản lãnh.

Nhụy đèn tuy không phát ra tiếng, mùi khói dầu vẫn còn, mũi Biên Bức nếu linh mẫn, cũng không khó gì chộp được, đó cũng không thể coi là bản lãnh.

Bằng vào thính giác có thể phán đoán ra mức độ thâm sâu ưu khuyết của võ công của người khác, đó không thể không coi là bản lãnh!

Chỉ tiếc mũi cho dù có linh mẫn, tai cho dù có linh mẫn, một người nếu không có mắt, luôn luôn chịu kém.

Cho nên Biên Bức sống ở một nơi như vầy.

Có đèn hay không có đèn ở đây đối với Biên Bức mà nói kỳ thật cũng như nhau, chỉ là không có đèn thì hay hơn.

Bóng tối, không còn nghi ngờ gì nữa, là vương quốc của người mù.

Biên Bức không có lý do gì không chọn bóng tối!

Trong bóng tối Biên Bức chiến hết ưu thế, nơi đây vốn là vương quốc của Biên Bức.

Ở đây cho dù Biên Bức có nói sai cũng không có ai dám nói không đúng, huống hồ lão tựa hồ không có nói sai!

Phong Lâm lúc này chỉ còn nước ngậm miệng.

Im lặng chết chóc, im lặng khó chịu!

“Còn Trương Phượng?”. Thanh y nhân lại một lần nữa đả phá bầu không khí tĩnh lặng khủng bố đó.

Thêm Bình Luận