Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

Mười kiếm trước ngực lão quả nhiên không phải dùng để trang sức!

Cũng chỉ có lão mốt có thể dùng bao nhiêu là kiếm như vậy!

Liên hoàn bát kiếm đó tuy không đồng thời bay đến, giữa kiếm này kiếm nọ cũng không để cho người ta có dư thời gian hít thở!

Thẩm Thắng Y mới vừa đánh bay đệ nhất và đệ nhị kiếm, đệ tam và đệ tứ kiếm đã đến.

Mới vừa gạt ra đệ tam và đệ tứ kiếm, đệ ngũ và đệ lục kiếm lại đến, dù sao thì mắt chàng còn sáng tay chàng còn nhanh, kiếm chĩa xéo mũi nhọn lên, mũi kiếm búng bay đệ ngũ kiếm, cán kiếm đồng thời gạt tung đệ lục kiếm ra!

Cũng cơ hồ cùng một lúc, người và kiếm đã phá không bay tới!

Đệ thất kiếm và đệ bát kiếm càng nhanh nhẹn hơn, càng quỷ quyệt hơn, càng tàn độc hơn!

Kiếm đến, người đến, tay kiếm tung liện bên trên, Vô Trường quân nửa thân bẻ cong lại, song đoạn cước đá vào bụng Thẩm Thắng Y!

Nhìn kỹ, thân hình lão biến động giống như một con cua!

Vô Trường quân không hổ là Vô Trường quân!

Thẩm Thắng Y dĩ nhiên không hổ là Thẩm Thắng Y!

“Keng keng” hai tiếng kim thiết giao kích vang vọng, hàn quang lấp loáng, ba kiếm nhất tề bay lên không!

Thẩm Thắng Y không ngờ đã cứng cỏi đón tiếp đệ thất và đệ bát kiếm của Vô Trường quân!

Uy lực giao kích của ba lưỡi kiếm đó thật kinh thiên động địa!

Thân hình của hai người lập tức bị chấn động giang ra.

Song cước của Vô Trường quân liều đá hụt vị trí, tả cước đá vào khoảng không, hữu cước miễn cưỡng chạm lên hông trái của Thẩm Thắng Y!

Một cước đó tất nhiên khó phát huy được toàn bộ uy lực.

Thẩm Thắng Y chỉ lắc lư thân hình, hữu chưởng huy phất, vỗ ngược bên chân Vô Trường quân!

Tay phải của chàng không thua gì tay trái, không thấy khác biệt gì, bị trúng một chưởng đó, thân hình đang rơi xuống của Vô Trường quân lại bay lên!

Hay cho Vô Trường quân, lại lộn một vòng giữa không trung, mượn chưởng lực tựu thế bay xiên người xuống, không ngờ xảo hợp ngồi xuống ngay trên tháp, song thủ lật xoay, đệ cửu và đệ thập kiếm đã rút ra khỏi vỏ!

Hai kiếm đó dài chưa tới một thước, vỏ kiếm nhìn cũng đồng dạng, thân kiếm lại ngắn hơn tám kiếm kia!

Thẩm Thắng Y cũng không chậm hơn Vô Trường quân, hữu chưởng phất ra, tả thủ bấu giữa khoảng không, chỉ một bấu đã nắm được trường kiếm bị chấn động bay ra, lắc hông một cái, thân hình ùa tới trước tháp, Vô Trường quân người mới vừa ngồi xuống, kiếm mới vừa trong tay, thân hình của Thẩm Thắng Y đã đến nơi, kiếm chĩa ngay ngực Vô Trường quân!

Vẫn là Thẩm Thắng Y nhanh hơn!

Kiếm tịnh không đâm ra!

Kiếm nếu đâm ra, tựa hồ không khó gì đâm phập vào ngực Vô Trường quân!

Vô Trường quân không ngờ mặt không đổi sắc.

“Giỏi, ngươi không ngờ có thể đánh bại kiếm của ta!”. Lão không ngờ còn có thể cười thành tiếng: “Nhưng tám kiếm hồi nãy của ta chỉ bất quá cỡ khoảng tám thành uy lực ngày xưa, song cước của ta nếu chưa bị cụt, ngươi muốn tiếp tám kiếm đó của ta sợ rằng không phải dễ như vậy!”.

Thẩm Thắng Y chỉ còn nước gật đầu.

Vô Trường quân mục quang lấp láy, rơi trên đệ cửu và đệ thập kiếm trên tay mình :

“Hai kiếm này của ta vốn là dụng cước thi triển, song cước của ta nếu còn, hồi nãy nhất định có thể đả thương ngươi!”.

Thẩm Thắng Y cũng thừa nhận đó là sự thật.

“Ta cũng chỉ có thể đả thương ngươi là cùng!”. Vô Trường quân thở dài một tiếng :

“Cho dù một kiếm đó ta có thể đánh ngươi trọng thương, bằng vào công lực của ngươi, ngươi vẫn còn có năng lực phản kích, bằng vào kiếm thuật của ngươi, ta vẫn không thể không bại!”.

Thẩm Thắng Y không nói gì.

Vô Trường quân mục quang lại xoay lại, nhìn mũi kiếm chĩa trước ngực: “Ta đã bại, ngươi đã thắng, một kiếm này của ngươi tại sao còn chưa xuất thủ?”.

“Ta đã có nói đây chỉ là hiểu lầm, ngươi và ta tịnh vô cừu vô oán...”.

“Nhưng vô luận ra sao, ngươi và ta thắng bại đã phân!”.

“Ngươi chưa bại, ta chưa thắng!”.

“Ta đã bại, ngươi đã thắng”. Vô Trường quân lại cười, cười cuồng dại: “Thắng tất là vinh, bại tất là nhục, người trong Vô Trường môn thà chết chứ không chịu nhục!”.

Tiếng cười còn chưa dứt, tiếng nói còn chưa tan, song thủ của Vô Trường quân xoay vụt lại, đệ cửu và đệ thập kiếm đột nhiên đâm ngược vào hai bên hông của mình!

“Phập phập” hai kiếm đâm sâu lút cán!

Tiếng cười tiếng nói đã tiêu tán!

Vô Trường quân song thủ buông thõng, ngửa mặt ngã trên tháp!

Không có máu, máu còn chưa kịp chảy ra!

Đệ cửu đệ thập kiếm của Vô Trường quân tịnh không chậm!

Thắng tất là vinh, bại tất là nhục, thà chết chứ không chịu nhục.

Thắng bại đối với lão mà nói còn quan trọng hơn cả sinh tử.

Từ lúc sinh ra tới giờ lào lẽ nào còn chưa tao ngộ qua vấp ngã? Chưa tao ngộ qua thất bại? Nếu không lão làm sao có thể sống đến ngày nay?

Thất bại quả thật là một thứ sỉ nhục sao?

Thất bại chỉ có thể coi là một bài học.

Đối với những người có lòng tự tin mà không để ý tới sự thành bại tạm thời, không có cái gọi là thất bại, đối với những người ý chí kiên cường trăm lần vấp ngã vẫn không chùn bước, không có cái gọi là thất bại, đối với những người khi người ta buông tay mà mình vẫn kiên trì, người ta thoái lùi mà mình vẫn xông về phía trước, không có cái gọi là thất bại, đối với những người mỗi một lần gục quỵ, mỗi một lần té ngã, lập tức có thể đứng dậy, vùng dậy, không có cái gọi là thất bại.

Quang vinh của đời người quả thật không phải là vĩnh viễn không thất bại, mà là có thể bật dậy sau khi té quỵ.

Không có thất bại, cũng căn bản không có thành công.

Thành công trước đây, thanh danh trước đây của Vô Trường quân, ai dám nói không phải là hấp thụ kinh nghiệm từ trong thất bại, từng chút từng chút tích tụ được?

Chỉ là một người một khi thành danh, rất ít ai dám đi truy cứu thất bại trong quá khứ của y, ngày tháng đã lâu rồi, không khó gì tự mình cũng quên mất.

Con người vốn hay quên.

Thất bại đối với một người tịch mịch vô danh mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa, không thể coi là một chuyện to tát gì, đối với một người đã hữu danh, đã thành công mà nói, lại không thể không coi là một thứ đả kích trọng đại.

Danh dự không phải chính là sinh mệnh thứ nhì của con người sao?

Vô Trường quân làm sao có thể chịu được nỗi đau khổ chôn cất sinh mệnh thứ hai đó, huống hồ gì lão không còn trẻ nữa, khí lực của lão đang suy thoái!

Song cước của lão đã cụt, lão khó lòng phục hồi hùng phong năm xưa!

Vấp ngã này, lão tất không thể đứng dậy nữa!

Thất bại này, lão tất ôm hận trọn đời!

Tự tin của lão làm sao mà không dao động chư được?

Ý chí của lão làm sao mà không băng hội cho được?

Một người không sợ thất vọng, chỉ sợ tuyệt vọng!

Vô Trường quân đã tuyệt vọng!

Thứ tâm tình phức tạp đó có ai có thể liệu giải được?

Thẩm Thắng Y? Thẩm Thắng Y cũng không thể!

Chàng nếu có thể, nhất định kịp thời ngăn trở.

Chàng tịnh không kịp chặn lại.

Lúc đó chàng không khỏi ngẩn người tại đương trường.

Nhưng chàng lại liền sực tỉnh!

Thanh thế của mười thanh kiếm đồng thời rút khỏi vỏ thật kinh hồn!

Thanh âm của mười người nhất tề quá lên không thể tưởng tượng nổi!

Mục quang của chàng vừa xoay lại, liền nhìn thấy mười thanh y thiếu niên đang xếp thành nhạn trận mắt đỏ ngầu, gầm gừ nắm chặt kiếm tiến lên!

Mười thanh y thiếu niên đó hiển nhiên đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đang lúc kinh nộ, trận thế không ngờ không loạn, tả thủ bắt kiếm quyết, thân hình xông lên, hai cánh bay lên trước, hai vòng cung tả hữu khoanh lại!

Đây đâu còn giống như hai cánh của nhạn trận nữa, rõ ràng là hai càng cua!

Thêm Bình Luận