Cẩm y nhân thở dài một tiếng: “Hảo kiếm pháp!”.
“Quá khen!”. Người bịt mặt ứng lời, trong mắt lại không có tới một nửa tia thần sắc đắc ý.
Mục quang của cẩm y nhân từ từ ngó xéo xuống dòng nước dưới cầu, khịt mũi cười :
“Ta không thích người ta làm ra vẻ anh hùng trước mặt ta!”.
“Ta cũng không thích!”. Người bịt mặt điềm đạm ứng lời.
Cẩm y nhân mục quang vụt quay lại, chăm chăm nhìn người bịt mặt: “Ta càng không thích người ta gϊếŧ tùy tùng của ta trước mặt ta!”.
“Chuyện đó đương nhiên không có ai thích”.
“Ngươi nói ngươi biết ta là ai?”.
“?Cẩm Y Hầu? Hương Tổ Lâu”.
Cẩm y nhân chợt cười lên: “Ngươi quả nhiên biết ta là ai, chỉ tiếc ngươi không để thấy mặt, nếu không ta thật muốn xem xem mình có từng gặp ngươi chưa!”.
Người bịt mặt không nghĩ ngợi gì, lắc lắc đầu: “Ngươi không thể nhận ra ta, nhưng ngươi chắc đã nghe nói về ta!”.
“Cẩm Y Hầu” Hương Tổ Lâu cười càng vang vọng: “Ngươi là ai?”.
Người bịt mặt không đáp, đôi vai rùn một cái, gió xua áo tơi tốc lên, để lộ bộ đồ dạ hành đen thui bên trong, lộ cả song thủ!
Bộ đồ dạ hành dày kín, bó sát người, song thủ đè thấp, tả thủ cầm vỏ kiếm, vỏ kiếm màu bạc, kiếm đã ra khỏi vỏ cũng đang nắm chặt trong hữu thủ.
Cán kiếm, lưỡi kiếm, thân kiếm, cũng cùng một màu bạc, trên mũi kiếm đang nhỏ máu.
Kiếm ánh lên ánh đèn, càng chói lòa sáng lạn! Mục quang của Hương Tổ Lâu cũng tựa như bị kiếm quang đoạt mất, ngây người bần thần, chợt thoát miệng la lên: “?Ngân Kiếm sát thủ? Tôn Vũ!”.
Người bịt mặt cười bằng mũi: “Không ngoài sở liệu của ta, ngươi quả nhiên đã từng nghe nói về ta!”.
Hương Tổ Lâu cười khan: “Nghe danh đã lâu, không ngờ gặp được đêm nay, cũng có thể là tình cờ!”.
“Không phải là tình cờ, đêm trước...”.
“Đêm trước ta cầm đèn đi tản bộ...”.
“Tả hữu theo ngươi còn có hai huynh đệ kết bái là?Thần Thủ? Vu Khiêm,?Lôi Tiên? Thôi Quần, ta chỉ còn nước dõi mắt tiễn ngươi ra cửa, lại tiễn về nhà! Đêm hôm qua...”.
Tôn Vũ hơi tiếc nuối: “Ngươi ở trong nhà bài bạc, người xung quanh càng đông, ta cũng chỉ còn nước ghìm mình!”.
“Ngươi không muốn làm chuyện không nắm chắc?”.
“Chính thị!”.
“Thật cẩn thận, không trách gì chưa bao giờ nghe nói ngươi thất thủ!”.
“Ta không thể không cẩn thận!”.
“Vậy đêm nay...”.
“Nhị bá phụ của ngươi bày tiệc, ngươi không thể không đi, nhưng hai người Vu Khiêm Thôi Quần không quen biết gì bá phụ của ngươi, tất nhiên không thể đi theo, nơi đó lại gần, bọn chúng cũng an tâm, không cần phải theo hầu bên cạnh, cũng là vì gần nhà nên ngươi không cần phải ở lại, khi về nhà ít ra không tránh khỏi phải qua cây cầu này!”.
“Cho nên ngươi đợi ở đây?”.
“Không có chỗ nào tốt hơn nữa!”.
Hương Tổ Lâu gật đầu liền liền, đột nhiên y lại cười: “Xem ra ngươi và ta có duyên, còn nói được vài câu!”.
“Duyên gì? Nhưng vô luận là sao, ngươi và ta nói chuyện quả thật cũng đã quá nhiều rồi!”. Tôn Vũ chợt cười lên: “Nghe đồn ngươi trượng nghĩa rộng rãi, đối với bằng hữu luôn luôn phóng khoáng, chỉ tiếc ta căn bản không thể coi là người, nếu không có lẽ sẽ kết giao với ngươi!”.
“Ai nói ngươi không thể coi là người?”.
“Chính ta”.
Hương Tổ Lâu ngây người: “Vậy ngươi là...”.
“Chức nghiệp sát thủ không có nhân tính!”.
Hương Tổ Lâu hỏi: “Ngươi đang đề tỉnh ta?”.
“Có thể nói như vậy!”.
“Ngươi đêm nay nhất định phải gϊếŧ ta?”.
“Ta đã nhận lời người ta, đêm nay trước canh ba phải lấy mạng ngươi!”.
“Ngươi nghe lời người ta...”.
“Tuyệt không thể sửa đổi!”.
“Vậy đêm nay nếu không phải ngươi chết, thì là ta chết?”. Hương Tổ Lâu hỏi.
“Không còn đường chọn lựa!”.
“Được!”. Nụ cười trên mặt Hương Tổ Lâu dần dần tiêu tán: “Giang hồ đồn rằng ngươi là sát thủ trong sát thủ, dưới ngân kiếm ba thước đã gϊếŧ quá trăm mạng...”.
“Không có nhiều như vậy!”.
“Người ngươi gϊếŧ tuy người nào cũng khác biệt, nhưng động cơ đều là vì tiền!”.
“Có lúc cũng có ngoại lệ!”. Tôn Vũ điềm đạm trả lời, mục quang ngó xéo.
Máu của thanh y nhân vẫn còn nhuốm sàn cầu, chỉ bất quá bị nước mưa kéo lan ra, lợt lạt hơn.
Mục quang của Hương Tổ Lâu cũng ngó xéo theo, nhìn thấy vũng máu đó, lại còn chưa minh bạch hàm ý trong lời nói của Tôn Vũ, y gật đầu: “Ngươi đương nhiên không thể dung tha cho kẻ bên cạnh làm trở ngại ngươi hành sự, bất quá đó không phải là bổn ý của ngươi, cứ như ta mà nói, tin rằng không thể là ngoại lệ!”.
“Không thể!”.
“Vậy”, Hương Tổ Lâu thậm chí cả một chút xíu cười cợt cũng không thấy: “Là ai đã bỏ tiền ra mua ngươi gϊếŧ ta?”.
“Thứ cho khó phụng cáo!”. Tôn Vũ chém đinh chặt sắt.
“Ngươi không thể không biết...”.
“Ta biết, nhưng ta không thể nói, giữ bí mật là điều kiện tối thiểu để làm chức nghiệp sát thủ, huống hồ”, Tôn Vũ lại cười: “Người chết đêm nay nếu là ta, ngươi sau này sẽ cẩn thận, thiên hạ e rằng khó lòng có người tìm gϊếŧ ngươi, đương nhiên ngươi cũng có đủ thời gian để tìm ra chân hung là ai. Trái lại, người chết nếu là ngươi, cho dù ngươi có biết thì có ích gì!”.
“Cũng có lý, được, ta không hỏi ngươi nữa!”. Hương Tổ Lâu trầm ngâm, từ từ nói tiếp: “Kỳ quái, ta chợt có một ý niệm rất đáng cười trong đầu!”.
“Ý niệm gì?”.
“Ngươi gϊếŧ người không ngoài mục đích vì tiền, nếu ta cho ngươi tiền, ngươi có phải cũng chịu gϊếŧ người cho ta không?”.
“Ta sau lưng còn có người, chuyện thỏa hiệp buôn bán không cần ta lo tới, ta cũng không thèm để ý tới!”.
“Ngươi nên đắn đo cho rõ, ta có thể ra giá hai ngàn lượng vàng!”.
“Hai ngàn lượng vàng!”. Mắt Tôn Vũ sáng lên.
“Sao? Ngươi chê ít?”.
“Không, quá nhiều rồi!”. Giọng nói của Tôn Vũ có vẻ cấp xúc: “Gϊếŧ ngươi cũng bất quá chỉ năm trăm lượng!”.
“Năm trăm lượng? Thật vượt ngoài ý liệu của ta, mấy năm trước ta mua một con két xanh biết đọc Đường thi, trước sau ngươi có biết ta đã dùng bao nhiêu không?”.
“Không biết!”.
“Đúng một ngàn lượng vàng!”. Hương Tổ Lâu cười khổ: “Cả một con két ta cũng không bằng!”.
Tôn Vũ không nói gì, đôi mắt sáng loáng cũng chưa từng biến động.
Hương Tổ Lâu nhìn ra hàm ý trong mắt Tôn Vũ: “Nói đến tiền, ta sẽ chỉ ngươi lấy, chưa có ai từng hoài nghi lời nói của ta, ngươi cũng nên như vậy, vấn đề là...”.
Y không nói hết, nhung cho dù y không nói hết, Tôn Vũ cũng biết y muốn nói gì.
Tôn Vũ cũng không còn lời nào để nói.
Hai ngàn lượng vàng, không còn nghi ngờ gì nữa, là một con số dụ hoặc, hắn quả thật cần đắn đo một lượt.
Mưa, dần dần yếu đi, mưa bụi. Gió vẫn mạnh, l*иg đèn bên cầu cũng vẫn còn sáng.
Tôn Vũ chung quy mở miệng, hỏi: “Người ngươi muốn gϊếŧ là ai?”.
Hương Tổ Lâu thở dài thườn thượt, từ từ hồi đáp: “Người đã ra tiền mua ngươi gϊếŧ ta!”.
Tôn Vũ cười: “Không ngoài ý liệu của ta!”.
“Bọn chúng có mấy người, ngươi gϊếŧ hết cho ta!”.
“Chuyện đó cũng có thể làm được, còn tiền?”.
“Có vị bằng hữu của ta lúc trước làm ăn khó khăn, có mượn ta hai ngàn lượng vàng, trưa hôm nay gã đã trả lại, ta vốn định cất trong nhà, lại quên đi...”. Hương Tổ Lâu vừa nói vừa giơ tả thủ thò vào lòng, lại rút ra, trong ta đã có hai tờ ngân phiếu: “Ngươi xem đi, là hai tờ ngân phiếu, mỗi tờ một ngàn, tổng cộng hai ngàn lượng, tiền vốn trên mình ta, ngươi vốn có thể lục soát mình ta sau khi gϊếŧ chết ta, không phải làm gì khác cho mệt, nhưng ngươi không nghĩ đến!”.
“Nghe ngươi nói bỏ ra hai ngàn lượng vàng, ta ít nhiều gì cũng đã rối loạn thần trí, làm sao có thể nghĩ tới chuyện khác được?”.
Hương Tổ Lâu nhét ngân phiếu vào trong mình trở lại: “Ngươi không hối hận?”.
“Ta chưa từng hối hận!”.
“Vậy thì ta yên tâm!”.
“Huống hồ người hối hận đáng lẽ là ngươi!”.
“Ngươi nói gì?”.