Người từ rặng liễu bước ra, y phục đen, giày đen, mặt che khăn đen, ngân kiếm ba thước, chính là “Ngân Kiếm sát thủ” Tôn Vũ, trang phục của hắn bất biến, cử chỉ cũng thong dong không gấp vội, còn giọng nói?
“Tai Liễu huynh thật lợi hại, chỉ nghe tiếng đã biết là ta”. Cũng vẫn vậy.
“Khà khà, Tôn huynh cho dù không mở miệng, sợ rằng chỉ liếc thấy bóng thiểm động là ta cũng biết người đến tất nhiên là huynh, trừ Tôn huynh ra, còn có ai có thể đến gần sát ba trượng mà Liễu Triển Cầm ta vẫn chưa phát giác”.
“Liễu huynh, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.
“Tôn huynh chính là nhân ngoại hữu nhân”.
“Câu nói đó nâng ta hay là nâng chính huynh?”. Tôn Vũ cười khục khịch trong mũi.
“Cả hai, Tôn huynh cười ta kiêu ngạo không để tất cả vào mắt?”.
“Thành thật mà nói, ta quả thật có ý đó”.
“Ta cũng không sợ nói thật, ngoài Tôn huynh ra, còn ai có thể lọt vào mắt Liễu Triển Cầm ta!”.
“Có lẽ ta là cây đinh trong mắt Liễu huynh?”.
“Quả thật có cảm giác đó”.
“Vậy tất nhiên không đi không được, ta nếu là người thông minh, nên sớm rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt”. Tôn Vũ không khỏi cười lớn.
Liễu Triển Cầm cũng cười. Y cười thật đẹp, giống như người của y, nhưng không có tới một chút nào giống nữ nhân, bất cứ một ai nhìn thấy, cũng chỉ có cảm giác y là một nam nhân, một nam nhân rất tiêu sái, rất mê hồn.
Tiếp xúc nụ cười của y, đôi mắt của Tôn Vũ không ngờ cũng mê mẩn, cả nam nhân cũng đã vầy, nếu là con gái, còn mê hồn tới cỡ nào?
Cười xong, y vỗ tay nhè nhẹ: “Nhân tài như Tôn huynh, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không dễ tìm được, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua, gặp được làm sao có thể không quý trọng, đừng nói ta không thể đuổi huynh, cho dù Tôn huynh muốn đi, ta cũng không thể để Tôn huynh đi”.
Tôn Vũ nghe nói trầm mặc liền, tuy có khăn bịt mặt, nhìn không thấu thần tình của hắn, nhưng mục quang của hắn hiển nhiên có chút dị dạng.
Liễu Triển Cầm tựa hồ không phát giác gì hết, tiếp tục nói: “Quý trọng cây đinh trong mắt, quả thật mâu thuẫn, nhưng nếu hiểu ta là người ra sao, sẽ không thấy đó là chuyện gì đáng kể, đối với Tôn huynh, không sai, ta đố kỵ, ta hâm mộ, nhưng ta biết người, ta cũng có thể dùng người, không bằng Tôn huynh, ta càng nên khổ tâm nghĩ cách giúp mình tiến triển, Tôn huynh còn, ta chỉ lo nghĩ về một mình Tôn huynh. Nếu Tôn huynh không còn, ngày nay tuy trong mắt ta không còn ai khác, năm tới sợ rằng phóng mắt đâu đâu cũng là đối thủ!”.
Tôn Vũ vẫn trầm mặc, lại hơi gật đầu, hắn hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Liễu Triển Cầm.
Không có cạnh tranh là không có tiến bộ.
Cho nên rất nhiều người vừa đạt đến trạng thái đăng phong là rất khó lòng duy trì.
Đương nhiên, căn bản không có cái gọi là trạng thái đăng phong, có rất nhiều lúc đều bất quá là mình nghĩ vậy mà thôi, hơn nữa một người vừa ôm quan niệm ta là thiên hạ đệ nhất, mình còn nghĩ y sẽ có tiến bộ nữa sao?
Mình không tiến bộ, người ta tiến bộ, cũng là lúc mình thoái lùi.
Cho dù không phải là mình nghĩ vậy, sự thật mình là thiên hạ đệ nhất, không có đối tượng cạnh tranh, không khó gì buông lơi một chút, vừa buông lơi, sớm muộn gì cũng tránh không khỏi có người không ngừng nỗ lực tấn tới, tiến lên cản đường.
Cũng đương nhiên có người ngoại lệ, thứ người đó khiêm tốn phi thường, cho dù thật là thiên hạ đệ nhất, chính y cũng không thừa nhận, nhưng một khi đến mức đó, phảng phất luôn luôn có rất ít ai không biết đội mũ cao, vì vậy người khiêm tốn sớm muộn gì cũng không còn khiêm tốn nữa.
Người không thích đội mũ cao càng có ít.
Đội mũ càng cao, càng bị đè ép lùn xuống.
Huống hồ, người khiêm tốn ít đến mức cơ hồ có thể đếm được.
Người tự mình say mộng lại cực nhiều.
Liễu Triển Cầm là người rất biết tự mình say mộng, y nâng Tôn Vũ lên thành thiên hạ đệ nhất, trong tâm tưởng cũng chỉ có Tôn Vũ tồn tại, đánh đổi lại, đơn giản coi mình là thiên hạ đệ nhị.
Vị trí đệ nhị trên chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín người, đích đích xác xác không đơn giản, từ đệ nhị lên đệ nhất, tựa hồ còn dễ hơn cả ăn bắp cải.
Liễu Triển Cầm nghĩ chắc cũng có ý đó.
Y trịnh trọng bổ sung thêm một câu: “Ta cao hứng có một đối thủ như ngươi!”.
“Ta lại không!”. Giọng nói hồi đáp của Tôn Vũ rất đơn điệu: “Tốt hơn hết trong tâm tưởng ngươi không có ta!”.
“Tại sao?”.
“Ta chưa từng nghĩ mình vĩ đại như vậy, chỉ biết nhân ngoại hữu nhân, thì không lúc nào không cầu cho mình tiến bộ, ngươi muốn thắng được ta, trừ phi là lôi người thắng được ta ra, cho dù là địch thủ trong tưởng tượng cũng có thể làm mục tiêu cạnh tranh, nếu không, ngươi thủy chung theo sau ta...”.
“E rằng vị tất là vậy!”.
Tôn Vũ lại trầm mặc.
“Năm năm trước, không sai, ta đã bại dưới kiếm của ngươi. Nhưng xem ra hơn kém không có là bao, hôm nay năm năm sau, tin rằng càng tiếp cận”.
Tôn Vũ vẫn không nói gì.
“Ngươi không tin?”.
Tôn Vũ không hồi đáp, cũng không có biểu thị gì.
Liễu Triển Cầm không khỏi sinh ra một thứ cảm giác bị khinh miệt, tiêu vỗ nhẹ lên lòng bàn tay, chợt cười lớn: “Ngươi và ta xem ra thật phải so tài một phen nữa rồi”.
“Không tất yếu phải vậy”. Tôn Vũ mở miệng.
“Đích xác, chỉ tiếc câu nói của ngươi quá trễ, vô luận hôm nay thế nào ta cũng phải thỉnh giáo ngươi một lần, nếu không làm sao ta có thể tiêu trừ được nghi vấn trong tâm”.
“Ta...”.
“Không tính gì đến ta, nghĩ ngươi cũng không muốn nhìn ta ăn không ngon, ngủ không yên”.
“Nghiêm trọng vậy sao?”.
“Tin là vậy, ta vốn là một người lòng tự tin rất mạnh, nhưng từ năm năm trước bại dưới tay ngươi, không khỏi làm ta bắt đầu hoài nghi về mình, hôm nay năm năm sau đã không dễ gì khôi phục lại lòng tự tin đã mất, vừa vì thái độ ngươi biểu hiện mà lại bắt đầu lay động”.
“Tự tin là tự tin, tựa hồ không nên để ý tới thái độ của người khác”.
“Người khác ta có thể không để ý tới, nhưng đối với ngươi ta không thể, tất cũng vì ta đã từng bại dưới kiếm của ngươi, cũng chỉ có thể bại dưới kiếm của ngươi!”.
“Ngươi không thể quên?”.
“Ta làm sao có thể quên!”.
“Nói vậy hôm nay...”.
“Không tránh được!”. Liễu Triển Cầm trên mặt vẫn mang nụ cười, cười vẫn tiêu sái như trước.
Tôn Vũ thở dài, không nói gì nữa, là tự mình gây ra phiền toái, hắn còn có gì để nói nữa.
Liễu Triển Cầm cũng không nói nữa, từ từ giắt tiêu trên thắt lưng, không phải là trước ngực, mà là sau lưng,cũng tuyệt không phương ngại gì đến bộ vị thân hình thi triển.
Y là người cực kỳ cẩn thận.
Đối với Tôn Vũ, y làm sao dám không cẩn thận.
Sau đó y từ từ di chuyển ba bước, mỗi một bước đi, vẻ cười cợt trên mặt y lại mất đi một phần, đến lúc dừng lại, trên mặt đã không còn một chút xíu nào của nụ cười hồi nãy.
Cả khi y nghiêm mặt cũng không khó nhìn, tin rằng càng tăng thêm phong độ.
Nam nhân như vậy quả thật không có mấy ai.
Tôn Vũ tịnh không di động, nhưng mục quang dĩ nhiên thắt chặt, ngưng thần nhìn Liễu Triển Cầm. Hắn cũng không dám sơ hốt, Liễu Triển Cầm không phải là người dễ dàng đối phó, hắn biết.
Trongmột sát na, không khí giữa đất trời tựa hồ ngưng đọng hết. Nhưng, đột nhiên lại động trở lại.
Là Liễu Triển Cầm đang động. Y vén vạt áo, phất tay áo, khăn buộc trên đầu tung bay, y phục tung bay, người cũng tựa như muốn tung bay.
Giữa tiếng phất tay áo, song thủ của y cũng triển khai, song thủ đó vốn trắng hồng, nhưng hiện tại lại trắng phớt xanh, thứ màu xanh đó, xanh đến quái dị, xanh đến nhϊếp hồn!
Tôn Vũ mục quang càng co thắt, nhưng vẫn không có động tác, toàn thân giống như ngưng kết giữa không khí.
Liễu Triển Cầm song thủ triển khai đã đình trệ, nhưng hai tay áo vẫn động, không có gió mà động!