Chương 38

Sự kỳ vọng lớn đối với Hạ Phong trong lòng cô bỗng rớt xuống tận đáy, đúng là không nên đặt kỳ vọng quá cao với đàn ông. Vừa mới kéo người ta theo mình là chưa gì đã bắt đầu tính toán chi li, chà.

Nào ngờ khi cả hai vừa vào tới phòng khách thì Hạ Phong mới bảo: “Đồ em mua trước đấy anh thấy rồi, nhưng không có ở đây. Anh đã nói với lại chiến hữu, chắc hai ngày nữa thì người ta đưa đồ qua, vừa hay trong thẻ còn tiền, đủ tiền trả là được.” Trong lòng cô đang không thoải mái lắm nhưng nghe lời nói của anh xong lại thành ngạc nhiên, cô hỏi: “Anh mua gì vậy?” Là đồ cô đang nghĩ hả?

“Máy giặt, tivi và cả quạt. Thời tiết bây giờ cũng nóng nên anh mua thêm cả tủ lạnh nữa, sau này em có thể cất thức ăn trong đấy. Nếu lúc nào anh không về thì em có thể mua thêm thực phẩm rồi để vào tủ lạnh.” Hạ Phong giải thích cho cô nghe, mấy thứ trên cũng là những suy nghĩ cẩn thận của anh.

“Còn tivi thì là tivi màu mới ra, tiểu đoàn trưởng Trương bảo nó không đắt lắm đâu. Lúc anh không có nhà thì em có thể mời các chị em khác qua xem cùng cho đỡ chán.”

Lúc này Lâm Thiển Thu cảm thấy khá cảm động, lại cũng cực chẳng đã mà muốn bật cười. Hoá ra sự hoang phí của nguyên chủ cũng khá có lý đấy chứ, ai bảo Hạ Phong lại là kiểu người trong tay có bao nhiêu thì tiêu bằng hết số đấy kia chứ. Nếu mua hết mấy thứ đồ kia thì tiền trong tài khoản chắc cũng gần hết rồi.

“Anh đã mua tivi rồi à? Tiêu nhiều tiền trong một lần như vậy...” Lâm Thiển Thu định hỏi cuộc sống sau này của anh thì tính sao?

Kỳ lạ quá. Bây giờ cô không còn quá rạch ròi trong mối quan hệ giữa cả hai. Cuộc sống sau này của anh ta có khó khăn gì thì cũng đâu có liên quan gì tới cô? Dù sao thì cô cũng không định kéo dài mối quan hệ này nên sớm muộn gì cả hai cũng sẽ chia tay, vả lại cô cũng chẳng phải người tiêu số tiền kia. Vậy thì cô suy nghĩ nhiều làm cái gì? Hạ Phong nghe vậy thì gật đầu luôn, anh nói: “Em đừng lo, tiền lương tháng này người ta phát rồi. Còn nếu thiếu tiền thì anh sẽ rút tiền hợp tác trước kia với đồng đội ra, anh sẽ không để phải em chịu đói đâu, nên đừng lo quá.”.

Lâm Thiển Thu liếc xéo sang anh ta một cái, ánh mắt hơi đảo quanh nhưng trong lòng lại thấy thoải mái hơn rất nhiều, trong giọng nói mang theo nét dỗi hờn: “Vậy đều nghe anh, dù sao thì em cũng không sợ đói.” Đằng nào thì đồ ăn trong không gian cũng không phải để đó làm cảnh, cô có ăn ăn uống uống mấy năm nữa cũng chẳng phải vấn đề gì.

Có nét cười hiện lên trên môi Hạ Phong, anh vừa cười vừa nhìn Lâm Thiển Thu một lát, thấy nhà cửa đã dọn dẹp đâu vào đấy mới lại ra ngoài một lượt nữa để lấy cơm và tiện lấy thêm cả thức ăn nữa.

Những kế hoạch ban đầu của Lâm Thiển Thu chỉ mới là dự định nhưng bây giờ lại trở thành vấn đề cấp bách, cho dù Hạ Phong có nhận là anh nuôi được cô đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không đặt hết gánh nặng lên người anh.

Sau bữa cơm cô nói chuyện với anh, nói mình định kinh doanh nhỏ nên số tiền cần thiết sẽ không quá nhiều. Khả năng là cô sẽ mượn tiền lương tháng này của anh và chờ có tiền lời thì sẽ gửi lại. Những lời còn lại cô chưa nói xong đã phải dừng lại khi Lâm Thiển Thu thấy nét mặt của Hạ Phong.

“Em muốn dùng tiền thì cứ việc lấy, không phải nói hết mọi chuyện với anh, tiền mà anh kiếm được thì em cứ việc tiêu. Em là vợ anh, tiền anh kiếm được là để cho em tiêu. Thế nhưng những lời vừa rồi của em nhưng những lời vừa rồi của em khiến mối quan hệ giữa hai ta Đằng nào cũng đã tới nên Lâm Thiển Thu cũng mua một rổ trứng gà, một con gà, một ít nấm rừng để về nấu canh. Chiếc rổ là do một người làng đưa cho cô, nói là đồ nhà làm nên không đáng giá mấy.

Lâm Thiển Thu nhìn các món đồ thủ công đan tay hầu như nhà cũng có rất nhiều, trong lòng có suy nghĩ chợt nảy lên và ánh mắt cô chợt loé sáng.

Hạ Phong nghiêng đầu nhìn nụ cười nhẹ không rõ nét trên môi và đôi mắt ướt hơi sáng lên của vợ mình, trong lòng anh từ lâu đã nóng bừng lên một hồi, anh muốn nhìn dáng vẻ ngày càng phóng túng của cô.