Chương 37: Muốn Đỡ Lấy Cô

Hứa Kiến An đứng ở trong ruộng, nhìn về phía ký túc xá thanh niên trí thức, thấy bó đèn pin đã đến ký túc xá, lúc này mới yên lòng.

Anh khom lưng xuống, nhặt chiếc ô màu vàng cũ bị lão hoàng lão quên ở bên cạnh bờ ruộng, có chút nghi hoặc gãi gãi ót.

Vừa rồi anh thấy Bạch Tố té ngã, thật ra là muốn tới đỡ cô, nhưng vừa nghĩ đến buổi tối cô nam quả nữ, lại cảm thấy bất tiện, cho nên anh mới cố ý dừng bước, cũng không biết cô làm sao, vừa đứng dậy liền chạy rất nhanh, giống như biết có người ở phía sau đi theo cô.

Mưa phùn tuy nhỏ, rơi xuống người cũng có chút lạnh lẽo, áo khoác vải thô trên người Hứa Kiến An đã sớm thủy triều, anh lại nhìn thoáng qua ký túc xá thanh niên trí thức, thấy một dãy nhà đã tắt đèn, lúc này mới cầm ô, đi về phía nhà mình.

Bạch Tố đã thay quần áo bị ngã, chờ cả người cô thả lỏng nằm xuống giường, mới nhớ tới cô bị mất ô. Cô vội vội vàng vàng từ trên giường đứng lên, mở cửa nhìn thoáng qua xa xa, một mảnh tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

Gió lạnh thổi cô đến run rẩy, Bạch Tố cuống quít đóng cửa lại, lại bò vào trong chăn. Lúc này mà bảo cô trở về tìm ô, đánh chết cô cũng không dám, nhưng đó là ô Tạ Sùng cho cô, cô thật sự không nên làm mất.

Bạch Tố suy nghĩ một chút, chỉnh đồng hồ báo thức đến năm giờ rưỡi sáng hôm sau, khi đó trời đã sáng, cô có thể thừa dịp bình minh, tìm ô trở về.



******

Lúc Hứa Kiến An về nhà, mưa càng lúc càng lớn, ba gian nhà tranh phía sau nhà họ Hứa, ánh nến bên trong vẫn như cũ nhảy lên. Anh còn chưa đi tới cửa, đã thấy mẹ anh là Lương Tú Cúc đang một đầu chui vào trong ổ gà, trong miệng còn đang lẩm bẩm nói cái gì đó.

Từ sau khi bị phân thành hắc ngũ loại, kéo ra ngoài răn đe, đầu óc Lương Tú Cúc liền bị kí©h thí©ɧ, dùng cách nói của người địa phương nơi này chính là bị thần kinh, từ nay về sau đầu óc không bình thường.

Lúc này bà ấy đi chân trần, vểnh mông, nửa người đều bị mắc kẹt trong ổ gà, Hứa Kiến An thấy thế, chỉ vội vàng tiến lên kéo bà ấy, lại khiến bà ấy giật nảy mình, lúc chui ra, trên mặt còn dính phân gà.

Bà ấy nhìn thấy Hứa Kiến An, nụ cười hì hì hét lên: “A Minh, cuối cùng ông đã về rồi, tôi đói quá, tôi muốn ăn trứng, muốn ăn trứng!”

A Minh là tên của cha Hứa Kiến An, sau khi kết hôn với Lương Tú Cúc chưa đầy một năm, liền thi đậu đại học, nhưng ai biết vừa đi, liền không bao giờ trở về nữa. Hai lão Hứa gia khắp nơi mời người tìm hiểu, cũng không có tin tức gì, về sau thật vất vả mới tìm được một người bạn học lúc ấy cùng anh học đại học, mới biết được ông ta đã ở trong thành kết hôn với kẻ khác, còn theo nhà gái cùng nhau trốn ra nước ngoài.