Chương 38: Bi Kịch Gia Đình Anh!

Hai lão cứ như vậy ngóng trông, ngóng trông con trai mình có thể về nhà, nhưng còn chưa mong được ngày này, đã nhao nhao buông tay, chỉ để lại Hứa Kiến An cùng mẹ anh, hai người cô nhi quả mẫu.

“Mẹ, mẹ mau đi vào, bên ngoài lạnh lắm.” Hứa Kiến An nhận lấy trứng gà, dỗ dành Lương Tú Cúc nói: “Con đi luộc trứng cho mẹ, mẹ đợi một lát.”

Lương Tú Cúc đã bị anh lôi vào trong phòng, trong phòng cũng không ấm hơn bên ngoài bao nhiêu, cũng may bây giờ là sơ hạ, thời tiết không tính là quá lạnh, Lương Tú Cúc ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, nhìn Hứa Kiến An bận trước sau, trên mặt lại nghiêm trang nói: “A Minh, sao ông gọi tôi là mẹ, tôi là vợ ông, ông phải gọi tôi là Tú Cúc.”

Hứa Kiến An trong lòng không biết nói gì cho phải, anh đem nước trong nồi đun nóng, chăm chú nhìn ngọn lửa đỏ thắm trong nếp, chậm rãi nói: “Được rồi, mẹ đợi một chút, lập tức có trứng luộc ăn.”

Nhưng chờ anh nấu xong trứng gà, Lương Tú Cúc lại đã nằm sấp trên bàn ngủ thϊếp đi. Mái tóc hoa râm của bà ấy phủ trên mặt bàn, có vẻ nhợt nhạt.

Bát trứng luộc còn bốc hơi nóng, Hứa Kiến An buông bát xuống, ôm Lương Tú Cúc vào phòng. Anh giúp mẹ mình đắp chăn xong, nhìn mẹ vô ưu vô lự ngủ say, lúc này mới đẩy cửa rời đi.

******



Sáng hôm sau đồng hồ báo thức còn chưa vang, Bạch Tố đã bị mấy con gà trống nuôi ở phía sau nhà đánh thức. Mấy năm trước cắt đuôi chủ nghĩa tư bản, cho dù là một con gà, một con vịt cũng không cho dân chúng tự nuôi, hai năm nay chính sách nới lỏng, lúc này mới bắt đầu cho phép dân chúng tự nuôi gà, vịt.

Nhóm thanh niên trí thức liền gom góp tiền mua gà con, nuôi ở phía sau ký túc xá, gà mái đẻ trứng có thể cho bọn họ thêm thức ăn, ngày lễ tết làm thịt một con gà trống, coi như là cải thiện bữa ăn.

Bạch Tố mặc quần áo ra cửa, đi tới chỗ hôm qua ngã xuống, làm gì còn bóng dáng ô vàng cũ kia, cô cho rằng là gió thổi bay ô, cho nên lại nhìn trái nhìn phải tìm một vòng, vẫn là không tìm được.

Lưu đại gia nấu cơm cho bọn họ vừa vặn từ trên bờ ruộng đi tới, nhìn thấy Bạch Tố, chỉ cười nói: “Đồng chí Bạch, sao lại dậy sớm như vậy? Cơm vẫn chưa nấu xong!”

Lưu đại gia năm xưa tham gia cách mạng, bị quỷ Nhật Bản đánh gãy một chân cùng một cánh tay, bởi vậy ông ấy hơi quà quặt, một bên tay cũng trống rỗng, tay áo thắt nút, ở bên cạnh vung một cái.

Đội sản xuất biết ông ấy tham gia lao động khó khăn, vì vậy sau khi thanh niên trí thức đến, đã cử ông ấy tới giúp nấu cơm, vẫn ghi điểm cho ông ấy theo lao động bình thường.

Nơi này thanh niên trí thức trẻ tuổi tâm thiện đối với ông ấy cũng rất tốt, có thứ tốt trong thành, đều sẽ cho ông ấy một phần.