Chương 24: Gϊếŧ Chết Cô 1

Đột nhiên, cảm giác bị đè nặng trên cổ mất đi, một luồng không khí mới tràn vào phổi, đột ngột nhận một hơi sâu, làm Chúc Bình Bình bò trên giường mà ho sặc sụa.

Chúc Tiểu An quăng cái vỏ gối đi, thong dong nói: “Tao bảo mày đừng có chọc tao, biết chưa hả.”

Cô cảm giác tim đập thình thịch, cúi đầu nhìn tay mình run lập cập, vội vàng nắm lấy tay mình, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là không thể kìm lại được.

Nếu đã có ý định gϊếŧ người, trước tiên phải chuẩn bị tâm lý mình sẽ bị gϊếŧ, kiếp trước cô biết mình có thể bị gϊếŧ, nhưng chưa từng có ý định gϊếŧ người. Mà kiếp này, cô phải sống sót bằng được, cô không nghĩ mình sẽ chết lần nữa.

Nên chưa chuẩn bị cho mình tâm lý sẵn sàng gϊếŧ ai đó.

Chúc Bình Bình sợ hãi, khóc lóc một tràng, khóc như là đau xé ruột xé gan: "Tôi sẽ đi nói cho ba mẹ, tôi muốn nói cho ba mẹ, đánh chết cái đồ tâm thần như chị!” Cô ta khóc nức nở đến nói năng cũng lộn xộn.

Chúc Tiểu An biết cô ta sợ, cái này chính là thứ cô, liếc nhìn cô ta một cái, mặt vô cảm: "Mày cứ đi nói đi.”

Đáp lại cô là tiếng khóc lóc thê thảm muốn khóc nhấc cả mái nhà lên của Chúc Bình Bình.

Chúc Tiểu An cứ như thế nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Mày cũng biết tao bệnh tâm thần, bệnh tâm thần thì gϊếŧ người cũng không tính là phạm pháp, nhưng nếu là mày dám ra tay gϊếŧ người, mày sẽ thành tội phạm rồi sẽ bị tống vào tù.” Ngừng một lúc, cô tiếp tục dọa: "Trong tù nhốt chung biết bao nhiêu người, bốn bề là tường cao, trên đó là dây thép hàng rào điện, bên trong nhốt rất nhiều rất nhiều tù nhân, mỗi một ngày trời chưa sáng những tù nhân đó sẽ phải thức dậy làm việc, khuya rồi mới được đi ngủ, bị nhốt cả ngày bức bối khó chịu, bọn họ sẽ đánh nhau để giải khuây.”

Cô thấy Chúc Bình Bình còn ngồi khóc, tiếp tục nói: “Người như mày, vào trong đấy một hai ngày mày sẽ bắt đầu thấy đói, mày sẽ không ngủ được, thêm nữa mỗi ngày bị ăn đánh, một ngày đánh 8 lần. Mày không phải suốt ngày đều tưởng bở đến đàn ông sao, ở đó nhiều đàn ông tới mức có thể ăn luôn mày không thừa cái gì.……”



“Chị câm miệng, câm miệng!” Chúc Bình Bình tuy rằng thích tưởng bở hão huyền, thích có người yêu là đàn ông cao to đẹp trai, nhưng không thích đi tù!

Cô ta còn định xông lên cào Chúc Tiểu An, nhưng mà đối diện là ánh mắt đáng sợ của Chúc Tiểu An khiến cô ta giật mình cúi xuống, sau đó lại bắt đầu khóc.

Cô muốn khóc lóc tới khi ba mẹ trở về, đánh chết con điên Chúc Tiểu An này!

Thấy Chúc Bình Bình lại khóc lóc như xé ruột xé gan, cô lạnh lùng nói: “Mày khóc nữa cả thôn sẽ tới đây cho xem.”

Chúc Bình Bình tức giận nghĩ, tôi muốn toàn thôn người đều tới đấy, đến khi ba mẹ trở về đều tưởng chị muốn bóp chết tôi, tôi muốn ba đánh chết con điên như chị!

Chúc Tiểu An mất kiên nhẫn nói: “Đừng trách tao không nhắc nhở mày, mày nên dọn dẹp nồi niêu, cho lợn cho trâu ăn, tao cảnh cáo mày tránh xa tao ra một chút, muốn bị đánh thì cứ tới tìm.”

Nói xong cô đưa lưng về phía Chúc Bình Bình rồi nằm xuống.

Chúc Bình Bình thấy cô vậy mà dám đưa lưng về phía mình, cơ hội tốt như thế, cô ta đột nhiên nhào lên, hét lớn: “Tôi bóp chết chị, Chúc Tiểu An tôi bóp chết chị cái đồ xấu xí không biết xấu hổ!”

Cô ta hoàn toàn không thấy được khoé miệng cười mỉa mai của Chúc Tiểu An, lúc cô ta bóp cổ Chúc Tiểu An, Chúc Tiểu An đã chuẩn bị phòng vệ cho cổ mình, cho nên bề ngoài thấy Chúc Bình Bình dùng sức bóp, thực tế toàn bộ sức lực đều bóp vào tay cô.

Chờ đến lúc nghe được tiếng bước chân, Chúc Tiểu An nới lỏng tay, để cho tay em gái mình bóp vào cổ.