Chương 23: Gϊếŧ Chết Cô 1

“Chúc Tiểu An, chị điên rồi, chị bị thần kinh! Chị thả tôi ra!” Chúc Bình Bình làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời, cô ta nhảy lên cao hơn, muốn cào Chúc Tiểu An.

Chúc Tiểu An thừa dịp cô ta nhảy lên, đột nhiên cô thả tay ra.

Chúc Bình Bình không ngờ là cô sẽ buông tay, lỡ nhảy cao lại không có chú ý thăng bằng, ngã bạch xuống đất.

“Hu hu…… Chúc Tiểu An, tôi té gãy chân rồi, tôi ghét chị, tôi nói ba đánh chết chị cho xem!” Chúc Bình Bình ngồi dưới đất bắt đầu la lối khóc lóc.

Người Chúc Tiểu An nghiêng sang một bên, dáng vẻ quan tâm, lo lắng hỏi: “Bình bình, em không sao chứ, mau cho chị xem?”

Chúc Bình Bình thấy cô trúng kế, nghĩ rằng chị mình sao có thể không quan tâm mình chứ, lập tức vùng dậy dùng móng tay cào tới mặt Chúc Tiểu An.

Cô ta muốn cho Chúc Tiểu An biết, tôi không dễ chọc!

Tôi cào nát mặt chị!

“Lạch cạch” một tiếng, Chúc Bình Bình phát hiện mình bị Chúc Tiểu An ấn vào mép giường, giống như cá bị áp vào thớt, nửa người ở bên ngoài, cảm giác như eo sắp bị bẻ gãy.

“Đau, đau……” Chúc Bình Bình nước mắt muốn tuôn ra rồi.

Chúc Tiểu An chỉ là làm giả bộ một chút, lòi ngay ra bộ mặt giả tạo của Chúc Bình Bình, vặn một cái đè tay Chúc Bình Bình xuống, rồi lấy đùi và đầu gối đề lên khiến Chúc Bình Bình không thể phản kháng.

Cái này còn phải cảm ơn Thường Tam Xuân, bị anh ta vặn nhiều rồi cũng học được kỹ thuật vặn tay.

Chúc Tiểu An không có thời gian đánh nhau cả ngày với Chúc Bình Bình, cô làm biếng tốn thời gian với Chúc Bình Bình.



Vậy nên, tốc chiến tốc thắng! Đánh cho Chúc Bình Bình sợ hãi không dám có lần sau nữa thì thôi.

Cô nhìn xuống Chúc Bình Bình, không khỏi nhớ tới 5 năm sau cô cãi nhau một trận với Thường Tam Xuân sau đó rời kinh thành về nhà, ở nhà lánh đi một thời gian sau đó tính sẽ đi về phía Nam tìm công việc, cuối cùng bị Chúc Bình Bình tố cáo với Thường Tam Xuân, còn nhốt cô ở trong phòng chờ Thường Tam Xuân đến bắt cô về.

Lúc đó cô cũng ở vị trí này, bị Thường Tam Xuân dùng sức mà đè cô xuống, tuy anh ta chưa bao giờ đánh cô, nhưng cô sợ hãi anh ta lẫn hận anh ta còn hơn là bị đánh đập.

Từ lần đầu tiên bị anh ta ép buộc, sau này mỗi lần với cô cũng đều như thế, cô sợ muốn chết, mà lần đó là lần mà cô sợ nhất.

Sự đáng sợ của Thường Tam Xuân lúc tức giận không phải người bình thường có thể tưởng tượng ra được.

Ở chính nhà của mình, lòng tôn nghiêm của cô bị bị đập nát, cô hận không thể gϊếŧ anh ta, đánh chết cái đứa em mà chính mình đã từng rất yêu thương!

Nghĩ đến đây, tay cô siết chặt hơn.

Chúc Bình Bình cũng chỉ là đứa trẻ mới 13 tuổi, từ trước đến nay được chị mình nuông chiều lấy đâu ra sức lực phản kháng, bị đè tới mức cánh tay đau nhức, hít thở cũng khó khăn: "Chết tiệt Chúc Tiểu An, em đau quá, đau, đau……”

Cô còn cố chửi rủa, bỗng phát hiện thấy sắc mặt chị mình trở nên rất đáng sợ, khuôn mặt nhỏ của cô trở nên sắc lạnh, một đôi mắt đen như mực sâu thẳm đáng sợ như cái giếng đã từng thấy trong thôn.

Ngay sau đó, thấy chị mình lấy vỏ gối đè lên cổ cô ta, tay cũng bắt đầu ép chặt, càng ngày càng dùng sức.

Mà đôi mắt cô cũng càng ngày càng sâu thẳm đáng sợ.

“Ô…… Ư……” Cô ta dùng sức mà giãy giụa, cảm giác thần chết càng ngày càng tới gần, trước mắt cũng dần dần biến thành màu đen.

Tôi, sắp chết, sắp bị, chị mình, bóp chết…… cô tuyệt vọng nghĩ.