Chương 17: Bị Đánh 1

Rõ ràng là Chúc Tiểu An nói với cô ta không nên để bò ăn sương sớm, vậy mà cô ta cứ không nghe, cố tình tranh công, kết quả là khiến bò bị tiêu chảy.

Đương nhiên cuối cùng vẫn là Chúc Tiểu An che giấu cho cô ta, vừa bị mắng, lại vừa bị bỏ đói, chẳng những cô ta không cảm kích mà còn có chút hả hê nhìn cô.

Mẹ Chúc không quan tâm mấy chuyện vụn vặt, về nhà rửa tay thay giày, vừa vào nhà chính, bà đã ngửi thấy mùi dầu!

Mũi của mẹ Chúc rất thính, bà lập tức biết đây là mùi của trứng ốp la và màn thầu, sắc mặt của bà lập tức tái nhợt: “Chúc Tiểu An!”

Chúc Bình Bình có chút hả hê mà chạy đến: “Mẹ, Chúc Tiểu An đã ăn vụng trứng ốp la và màn thầu, ăn xong chạy khỏi nhà, đợi chị ấy về thì có thể đánh chị ấy thật mạnh.”

Sắc mặt của mẹ Chúc âm trầm, ánh mắt đảo qua cửa sổ ở phòng phía Nam, liềm, dao và giỏ đựng cỏ đều không có ở trong nhà.

Bà lập tức quát lớn: “Chúc Bình Bình, con lập tức quỳ xuống cho mẹ!”

Chúc Bình Bình đứng không nhúc nhích, cô ta làm như nghe không hiểu, quay về phía mẹ Chúc cười cười, làm nũng: “Mẹ à…”

“Quỳ xuống!” Mẹ Chúc trừng mắt nhìn: “Bình Bình, mẹ nghĩ là con chỉ lười một chút thôi, không ngờ là con còn dám ăn vụng!”

Chúc Bình Bình lớn tiếng hét: “Mẹ, con bị oan, con bị oan, đều là do chị, là chị ấy ăn vụng!”

Mẹ Chúc không bị mắc lừa: “Nếu không phải là con thèm, xúi giục chị gái làm cho con ăn ngon thì chị con dám làm sao?”



Chúc Bình Bình oan uổng chết mất, rõ ràng là do Chúc Tiểu An tự mình làm: “Mẹ, tại sao mẹ lại không tin con? Hu hu… là chị tự làm mà, chị ấy ăn hết hai quả trứng tươi, con chỉ ăn hết hai miếng màn thầu, hu hu…”

Nói xong, cô ta vươn tay của mình ra, ấm ức mà làm nũng: “Mẹ, mẹ nhìn con nhóm lửa xem, tay cũng rát rồi.”

Nếu là lúc trước cô ta dỗ ngon dỗ ngọt thì lòng của mẹ Chúc còn có thể mềm mại chút, Chúc Bình Bình nhìn mặt rồi nói chuyện: “Mẹ, chờ chị con về thì mẹ cứ hỏi chị ấy, xem chị ấy đã làm ra chuyện tốt gì, dám ăn vụng hai quả trứng tươi, một miếng cũng không cho con ăn.”

Mẹ Chúc giơ bàn tay lên dọa đánh cô ta khiến Chúc Bình Bình sợ đến mức nhanh chóng ôm đầu lại, thuận thế ôm lấy cánh tay của mẹ mình, bắt đầu giống như con rắn mà cuốn lại: “Mẹ à, mẹ phải xuống ruộng làm việc cực khổ, con xoa bóp cho mẹ, con học tập tốt, sau khi đến học kỳ mới thì con sẽ cố gắng lấy thành tích tốt giúp ba mẹ có thể diện.”

Cô ta nói có vẻ rất hay, hầu như giấy khen ở trong nhà này đều là của chị gái, từ nhỏ đến lớn cô ta cũng chỉ có hai tờ, nhưng mà cô ta nhận được một tờ còn có ý nghĩa lớn hơn việc Chúc Tiểu An cầm mười tờ.

Dù sao thì lần nào Chúc Tiểu An cũng nhận được cho nên cũng không có gì lạ.

Mẹ Chúc đã bị cô ta dỗ dành, muốn đợi Chúc Tiểu An về thì tái thẩm sau.

Chúc Bình Bình thêm mắm thêm muối nói về các hành động khác thường của Chúc Tiểu An vào buổi sáng, nói ra: “Mẹ à, khả năng là chị của con bị điên rồi, mẹ phải cẩn thận một chút, đợi lát nữa chị ấy trở về thì chúng ta phải bảo vệ nhau.”

“Mẹ, mẹ không biết đâu, ánh mắt kia của chị ấy khiến con rất sợ, thực sự quá dọa người!”

“Mẹ, mẹ phải tin con, con sẽ không nấu trứng ốp la và màn thầu, nếu không phải chị ấy làm thì còn ai làm được chứ?”