Chương 2

Thẩm Tu Trúc bị kéo vào trong một gian phòng, cậu chưa bao giờ tới nơi này lần nào, quản gia dùng sức trâu của mình ném hắn lên giường, sau đó ông ta bắt đầu cởϊ áσ thoát quần, Thẩm Tu Trúc dùng tay đấm chân đá giãy giụa chạy ra cửa, bị quản gia đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chặn ngang khiêng trở về, quản gia hùng hổ đánh Thẩm Trúc một cái tát, Thẩm Tu Trúc bất chấp trên mặt sưng to đau đớn, bởi vì lúc này quản gia đang cởϊ qυầи áo của cậu, trước đó cậu chỉ ăn mặc áo trong mà chạy ra ngoài, chỉ trong nháy mắt áo trên đã bị quản gia kéo ra……

Thẩm Tu Trúc lớn tiếng cầu cứu, nhìn thấy quần sắp bị kéo xuống, tay cậu sờ soạng đến gối ngọc, liền dùng ra toàn lực đá vào dưới háng của quản gia, quản gia đứng ở mép giường dùng tay che lại thân dưới, lúc này, Thẩm Tu Trúc dùng hai tay ôm gối ngọc, ra sức đập vào đầu quản gia "phanh" một tiếng, sau đó quản gia liền ngã xuống đất, gối ngọc không hề tổn hại gì, còn cái ót của quản gia thì đang chảy ra máu tươi đầy đất……

Thẩm Tu Trúc mở ra cửa phòng chạy ra ngoài, trước đó hai chân đá phải giá gỗ đau đớn khó chịu, nhưng cậu không dám dừng lại, Thẩm Tu Trúc điên cuồng chạy về phía trước, cậu muốn đi tìm nãi nãi, mà trước đó cậu kêu lớn cầu cứu đã kinh động những người đang ngủ say xung quanh, đã có người dẫn theo đèn l*иg đi về phía sân của quản gia, Thẩm Tu Trúc nhìn thấy ánh sáng của đèn l*иg, phảng phất như đang nhìn thấy một đám ác ma dữ tợn, không được! Cậu không thể bị bắt trở về! Cậu muốn đi tìm nãi nãi!

Thẩm Tu Trúc chạy về hướng ngược lại, Thẩm phủ to như vậy, có tới mấy ngàn cái hành lang, lúc này thân ảnh mảnh khảnh của Thẩm Tu Trúc đang chạy như điên, bọn hạ nhân bị đánh thức, xa xa nhìn thấy có thân ảnh màu trắng xẹt qua, sợ tới mức hét lên một tiếng, “A, có quỷ!”

Cũng có người đã bình tĩnh lại, đêm hôm khuya khoắt lại ở bên trong phủ chạy vội, chỉ có thể là kẻ trộm, trong lúc nhất thời, trong phủ từ trên xuống dưới đều bắt đầu có người la lên ‘có trộm ’, Thẩm Tu Trúc cực kỳ sợ hãi, không được, Không thể bị bắt được, nếu bị bắt được sẽ bị đưa ra phủ! Nãi nãi muốn cậu ngoan ngoãn ở trong Hà Hoa Uyển, đúng vậy, cậu phải đi Hà Hoa Uyển!

“A…… Quản gia bị gϊếŧ rồi! Người đâu rồi! Mau tới đây!”

“Là tên trộm kia, nhất định là hắn làm rồi, ta nhìn thấy hắn chạy ra từ sân của quản gia!”

“Mau bắt trộm……”

Mọi người vội vàng đuổi theo bóng trắng, nhìn bóng trắng chạy đến hồ hoa sen, bọn hạ nhân chạy tới gần, chỉ thấy hồ hoa sen bị nước mưa rơi xuống làm cho gợn sóng, trong hoa viên không có một bóng người……

Nguyên một đêm, toàn bộ Thẩm phủ đều đang lùng bắt hung thủ, nhưng cho dù đã lật tung tìm kiếm khắp phủ, cũng không nhìn thấy thân ảnh của tên trộm đâu. Đến khi trời sáng, Thẩm phủ bị cơn mưa đêm qua gột rửa, hoa cỏ trong phủ bị nước mưa nhiễm xanh biếc, hiện ra sự sống bừng bừng.

Quản gia của Thẩm phủ bị kẻ trộm đập vỡ đầu, mất mạng ngay tại chỗ, đích trưởng tử Thẩm Tu Trúc bị mất tích không rõ tung tích……

Dạo gần đây, thành Vĩnh Bắc xuất hiện một chuyện kỳ quái mà nhà nào cũng biết, chính là Thẩm phủ, nhà giàu số một trong thành đã xảy ra chuyện, đích trưởng tử của Thẩm gia mất tích ngày thứ sáu, cũng là ngày mà Thẩm lão thái thái xuống mồ an nghĩ, ngày đưa đi chôn, gió lớn nổi lên, đại di thái của Thẩm phủ bị trúng gió, theo bọn hạ nhân kể lại thì vừa trở về phủ cả người đại di thái đột nhiên run lên bần bật, rất giống với triệu chứng bị điên, miệng mũi bị méo lệch, rất sợ người tới gần, màn đêm vừa buông xuống liền lăn đùng ra chết không rõ nguyên nhân, Thẩm Trường Phú vì thể diện của gia tộc, liền qua loa mà đem thi thể của đại di thái về an tán ở nông thôn.

Phòng thϊếp thất thứ bảy của Lưu lão gia chưa vào cửa đã mất tích, Thẩm phủ đã lỡ đáp ứng việc hôn nhân rồi cũng không thể nuốt lời. Thẩm Trường Phú bất đắc dĩ, đành phải đem tiểu ca nhi do đại di thái sinh thay thế Thẩm Tu Trúc gả cho Lưu lão gia, Thẩm Trường Phú cũng không cảm thấy đau lòng chút nào, bời vì con của ông ta bao gồm nhi tử, song nhi, cộng lại cũng có 21 đứa, có đứa thậm chí từ khi sinh ra cũng chưa từng được ông ta ôm qua lần nào, cho nên cũng không có gì gọi là tình cha con cả.

Chỉ là ngẫu nhiên đêm dài lắm mộng, sẽ mơ thấy nguyên phối, sau khi tỉnh lại, Thẩm Trường Phú luôn cảm thấy cả người mệt mỏi, đầu óc không rõ ràng, dù sao cũng là nữ tử lúc niên thiếu ái mộ, cũng tự trách bản thân không thể chiếu cố tốt cho tiểu ca nhi mà nàng đã vì chính mình sinh hạ, nhưng vốn dĩ ông ta đối chuyện này cũng không có nhiều áy náy, từ khi con vợ cả mất tích, chút áy náy này cũng bị thời gian chậm rãi ma diệt...

__________________________