Chương 1

Thẩm lão thái thái đã chết.

Thẩm lão thái thái ốm đau nằm trên giường hơn một tháng, đại phu có y thuật giỏi nhất trong thành nói, bà ấy tuổi lớn, thọ mệnh đã tới rồi, đã tới tuổi đi hưởng phúc của trời cao, người nhà họ Thẩm không cần quá mức bi thương, sớm về chuẩn bị đi. Mà ba ngày trước, Thẩm Tu Trúc bị đại di nương chỉ định nhà chồng, phải gả cho Lưu lão gia làm thϊếp thất thứ bảy, Lưu lão gia năm nay 46 tuổi, con trai lớn nhất của ông ấy đều có thể làm cha của Thẩm Tu Trúc.

Năm nay Thẩm Tu Trúc chỉ mới mười hai tuổi, là tiểu ca nhi của Thẩm gia ở thành Vĩnh Bắc, lẽ ra thân phận phải rất tôn quý, phụ thân là Thẩm Trường Phú, nhà giàu nhất vùng, mẫu thân là cháu gái nhỏ nhất của quận chúa Vĩnh Nhạc, đáng tiếc, từ sau khi quận chúa Vĩnh Nhạc đi về cõi tiên, nhà mẹ đẻ trở nên sa sút, người đời thường nói, người đi trà lạnh, kể từ đó, Thẩm Trường Phú không kiêng nể gì mà ở trong vòng một năm nạp ba phòng thϊếp thất, nơi nào còn nghe thấy tiếng người xưa khóc.

Cũng bởi vậy mà mẫu thân của Thẩm Tu Trúc suốt ngày đều buồn bực không vui, những hứa hẹn khi Thẩm Trường Phú cầu thú nàng đã sớm tan thành mây khói. Năm Thẩm Tu Trúc được năm tuổi, Thẩm Trường Phú lại đón Cửu di thái vào cửa, mẫu thân của Thẩm Tu Trúc liền bỏ lại Thẩm Tu Trúc mà rời đi nhân gian. Lúc này, Thẩm Tu Trúc vẫn còn là tiểu ca nhi nho nhỏ, sau đó đã được Thẩm lão thái thái tiếp nhận nuôi nấng, không có mẫu thân bên cạnh, phụ thân lại không quan tâm đến Thẩm Tu Trúc ở Thẩm gia thế nào, Thẩm Tu Trúc ở Thẩm gia đi từng bước rất gian nan, gia tộc lớn, người nhiều, thị phi cũng nhiều, Thẩm Tu Trúc là đích trưởng tử của nhà họ Thẩm liền trở thành hạt sạn trong lòng của các di thái thái.

Tám tuổi năm ấy, vào đêm Trung Thu đoàn viên, Thẩm Tu Trúc bị người đẩy mạnh xuống hồ hoa sen, cũng từ đây, đích trưởng tử của Thẩm gia liền trở nên ngu ngốc ngây dại, phản ứng chậm chạp nghe không hiểu tiếng người, càng làm phụ thân thêm ghét bỏ. Nhưng đồng thời, cũng có thể bình an khỏe mạnh lớn lên, tới rồi mười hai tuổi, Thẩm lão thái thái vẫn luôn bảo vệ Thẩm Tu Trúc, chung quy vẫn chống chọi không lại sinh lão bệnh tử, mới vừa nằm trên giường mê mang không dậy nổi, Thẩm Tu Trúc đã bị đại di thái đuổi đi rồi.

Đêm mưa, gió lớn thổi vào khung cửa sổ rung động kêu "bang bang", tia chớp giống như quỷ mị mà xé rách không trung, tiếng sấm vang lên cuồn cuộn điếc tai, Thẩm Tu Trúc đang nằm trên giường bị dọa đến run rẩy, tiếng sấm mới vừa dứt, Thẩm Tu Trúc liền xuống giường, hai chân trắng nõn trần trụi không mang giày chạy đi mở cửa phòng, lúc mở cửa, Thẩm Tu trúc bị tiếng mở cửa "kẽo kẹt" dọa sợ, vừa vặn ngoài cửa lại lóe lên một đạo tia chớp, chiếu sáng sân lớn bên ngoài một chút, Thẩm Tu Trúc để chân trần chạy như điên trên hành lang, chờ đến khi Thẩm Tu trúc chạy đến linh đường của Thẩm lão thái thái, thì toàn thân đã ướt đẫm nước mưa.

Người hầu túc trực bên linh cữu đang cuộn tròn ở góc cửa ngủ, cửa linh đường thì được mở ra rất lớn, mang ý nghĩ như là nghênh đón Thẩm lão thái thái đầu thất trở về nhà, Thẩm Tu Trúc không tiếng động đi vào bên trong, nương ánh nến, đi đến trước quan tài của nãi nãi, bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm rền, Thẩm Tu Trúc sợ tới mức hai tay vịn vào trên quan tài, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa, dưới ánh nến, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Tu Trúc trắng bệch, tuy rằng trên mặt không có biểu tình, nhưng hai cánh môi nhấp chặt đã bại lộ ra Thẩm Tu Trúc đang sợ hãi.

Diện mạo của Thẩm Tu Trúc giống mẫu thân, lớn lên rất đẹp, là bộ dáng nam sinh nữ tướng, ở Đại Chu triều, ca nhi có bộ dáng thế này rất được hoan nghênh, mắt của Thẩm Tu Trúc to tròn trong sáng như trẻ con, con ngươi đen bóng, mũi thẳng tắp, bờ môi no đủ, đáng tiếc lại là một tên ngốc, cho dù lớn lên tốt, nhưng không có đầu óc, gia đình giàu có nào lại chịu cưới làm chính thê?

Tiếng sấm mới vừa ngừng nghỉ, mưa lại bắt đầu rơi tí tách, Thẩm Tu Trúc quay đầu lại, thả lỏng thân thể, cái trán chống quan tài, toàn bộ thân trên đều dựa vào quan tài, tóc dài ngang eo ướt đẫm nước mưa đang nhỏ giọt xuống hai bàn chân trắng nõn. Mỗi lần trời mưa, đều là Thẩm lão thái thái bồi Thẩm Tu Trúc ngủ, bởi vì Thẩm lão thái thái biết Thẩm Tu Trúc sợ hãi tiếng sấm sét.

Ngay khi Thẩm Tu Trúc mới vừa thả lỏng tâm trạng mơ màng sắp ngủ, đột nhiên có một bàn tay che lại miệng mũi của hắn, có một sức mạnh rất lớn khiêng cả người hắn lên, đôi chân trần trụi của hắn đá vào giá gỗ rắn chắc, Thẩm Tu Trúc ra sức giãy giũa, nhưng vẫn không địch lại sức mạnh của kẻ đang muốn bắt hắn đi, hai tay của Thẩm Tu Trúc bấu vào bàn tay đang che miệng mình, trong miệng kêu "ân ân ô ô", hắn rất sợ bị kéo ra ngoài……

Người hầu túc trực bên linh cữu cũng bị động tĩnh này làm cho bừng tỉnh, hai mắt hơi mở ra thì nhìn thấy thiếu niên áo trắng đang bị quản gia kiềm chế, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, quản gia là đệ đệ của đại di thái, ở Thẩm phủ đã quen hoành hành bá đạo, người này rất giống với đại di thái, rất giỏi a dua nịnh hót, rất được Thẩm Trường Phú yêu thích. Không biết thiếu niên áo trắng kia là ai, nhưng hắn ra sức giãy giụa như vậy, nhất định là sắp bị quản gia làm chuyện không tốt, người hầu nghĩ thầm, tự bảo vệ mình mới là đạo lý sinh tồn tốt nhất, không thể đắc tội quản gia được.