"Hai người đi đâu vậy?" Trần Viễn Đào hỏi.
Hai người này ăn mặc mộc mạc, quần áo lại sạch sẽ ngăn nắp, không khiến cho người khác chán ghét.
Lục Tĩnh Nhiên hơi mỉm cười nói: "Chúng em đi thành phố Nam để thăm người thân."
"Vậy à, bọn chị xuống xe trước hai người rồi, bọn chị là sinh viên năm hai đại học Nam Minh, đi Quảng Châu chơi." Mang Manh nói.
Sau khi chào hỏi đơn giản xong, ngoại trừ người đàn ông mang tai nghe kia, thì ba người khác tiếp tục tán gẫu.
Bọn họ là nhóm người dễ dàng tiếp nhận những việc mới mẻ của thời đại này, đề tài nói chuyện đều thời thượng.
Tuy Lý Chí Kiệt không đáp lời, nhưng lỗ tai cậu ta vẫn luôn tập trung lắng nghe.
Đưa một khối thịt bò nướng tái, để khách hàng tự cắt ra ăn? Vậy có thể ăn được sao? Lỡ như không chín hoặc cắt không được thì sao?
Còn phải trả 20 đồng? Với số tiền này, cậu ta mang ra chợ có thể mua mấy chục ký thịt đấy!
Không ăn cơm, không dùng bữa, cũng không ngồi, chỉ đứng uống rượu tán gẫu thôi sao? Loại tiệc như vậy cũng thoải mái sao?
Vì sao không tìm chỗ nào vừa ăn vừa nói chuyện, như vậy càng tự do càng thoải mái hơn mà!
Đến năm giờ chiều, tới giờ cơm, ba người này đi nấu mì ăn liền.
Hiện tại mì ăn liền vẫn còn dùng hộp bọt biển, Lục Tĩnh Nhiên thấy mới lạ, nên cô nhìn thêm vài lần.
Lục Tĩnh Nhiên suy nghĩ một hồi, rồi lấy 5 đồng ra đưa cho Lý Chí Kiệt: "Anh đói bụng chưa, anh cũng đi mua một chén ăn đi."
Lý Chí Kiệt lắc đầu nói: "Anh vẫn còn mấy cái trứng gà nè."
Cậu ta luyến tiếc dùng tiền, món này cần hơn 2 đồng, đồ ăn trên xe lửa đều đắc như vậy.
Lục Tĩnh Nhiên đặt tiền vào tay cậu ta: "Anh đi đi, không lẽ muốn em mua về cho anh ăn à."
Lý Chí Kiệt rất đói bụng, mùi thơm từ mì ăn liền lan tỏa trong xe rất mê người, cậu ta suy nghĩ rồi hỏi: "Em có ăn không?"
"Em không đói bụng." Đời trước Lục Tĩnh Nhiên đã ăn đủ các loại mì ăn liền rồi.
Đối với món mì ăn liền này, cô không có tí hứng thú nào, ngoài ra cô cũng chẳng muốn ăn cái gì.
Lục Tĩnh Nhiên thấy cậu ta vẫn còn do dự, nên cô đưa tay đẩy người cậu ta đi.
Tên nhóc ngốc nghếch này.
Lý Chí Kiệt có hơi ngốc, đúng là gặp quỷ mà, sao cậu ta lại cảm thấy ánh mắt Lục Tĩnh Nhiên nhìn cậu ta rất dịu dàng từ ái vậy.
Nói sao đây, ánh mắt này hơi giống của mẹ cậu ta?
Dương Thu Di liếc mắt nhìn hai người này, nhìn là biết người nghèo, ngay cả mì ăn liền cũng không ăn nổi.
Lúc lên xe cô ta đã âm thầm đánh giá Lục Tĩnh Nhiên, rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy đối phương không xinh đẹp bằng cô ta.
Trời chưa sáng Dương Thu Di đã rời giường cô ta tắm rửa uốn tóc rồi chọn lựa quần áo để mặc, còn dùng son môi mà chị họ mua từ nước ngoài về.
Xong hết tất cả, cô ta càng hài lòng khi thu hút được đa số ánh mắt của đàn ông trong toa xe.
Ngày hôm qua cô ta không ngủ đủ giấc, nên muốn ngủ thêm một giấc.
Trần Viễn Đào vẫn đang nói chuyện với Mang Manh.
Mang Manh nói: “Lần trước cậu nói, mua đồng hồ điện tử bên chú của cậu sẽ có ưu đãi, tôi đã nói với mấy người bạn trong lớp rồi, cậu đừng có nuốt lời đấy nhé.”
“Ừ, nào có hàng tôi sẽ nói cho cô biết, cô cứ yên tâm đi.”
Lục Tĩnh Nhiên ngẩng đầu, có hơi để ý hỏi: “Nhà chị buôn bán sản phẩm điện tử sao?”
“Không có, chú của chị làm cái này, nếu chị mua hàng của chú ấy sẽ được giá rẻ hơn bên ngoài 10 đồng.” Trần Viễn Đào cười nói, chuyện này cô ấy lại thành thật nói ra mà không giấu giếm gì.