Chương 11

Sau khi chào tạm biệt nhóm phóng viên, Tô Niệm Tinh nhanh chóng làm xong cá viên rồi đi tìm bà Hương.

Lễ hội qua đi, gian hàng của bà Hương vẫn vắng vẻ như cũ, nghe bà nói từ sáng đến giờ bà cũng chưa tiếp đón người khách nào, cũng may trước kia bà đã kiếm được một khoản kha khá, trong ngân hàng cũng còn một khoản tiết kiệm nữa.

Tô Niệm Tinh đem chuyện có phóng viên đến phỏng vấn cô nói cho bà, bà Hương mừng rỡ cười rộ lên lộ cả lợi ra: "Thật tốt quá. Nếu cháu được lên báo rồi thì chắc chắn cháu sẽ được mọi người biết đến trong ít nhất vài ngày."

Người dân Hương Giang rất thích đọc về những vụ án, hơn nữa trước kia truyền từng viết báo về vụ án của anh Hồ là: "Thầy bói đưa ra lời tiên tri ba ngày, tự đạo tự diễn sát hại thành viên của một bang phái", hiện tại lại được chuyển thành: "Thầy bói được rửa sạch hiềm nghi."

Khi đọc xong độc giả sẽ cảm thấy thầy bói này bói rất chính xác, nhất định sẽ có không ít người đến đây tìm cô xem bói.

Bà Hương cảm thấy cô hoàn toàn có thể nhân cơ hội này mà kiếm thêm nhiều tiền.

Tô Niệm Tinh cũng nghĩ như vậy nói với bà: "Chờ sau khi bài báo được đăng, nếu có khách đến, bà nhớ nói cho bọn là chiều cháu sẽ đến xem nhé."

"Tất nhiên rồi!"

Đúng lúc từ phía bên ngoài tiến vào một đám người, chính là đám người của tên Cường đần, anh Đại Sơn. Anh Hồ đã chết, nhưng địa bàn trên Đồng La Loan vẫn còn, tất nhiên sẽ có thủ lĩnh mới nhậm chức.

Cả nhóm người bao vây gian hàng lại thành một vòng tròn đánh giá Tô Niệm Tinh với vẻ mặt thích thú.

"Các người muốn làm gì?" Tô Niệm Tinh không muốn trêu chọc đám xã hội đen này, nhưng ánh mắt của bọn họ quá dọa người, sợ bọn họ đến tìm cô tính sổ vụ của anh Hồ, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các người đến đây là có ý gì? Cái chết của ông chủ cũ của các anh không có quan hệ gì với tôi cả, tôi chỉ là một thầy bói thôi. Tôi với hắn ta không thù không oán, tôi chắc chắn không có khả năng là người gϊếŧ hắn."

Cường đần không trả lời cô, mà lại giới thiệu người đàn ông trung niên bên cạnh cho cô: "Đây là thủ lĩnh mới của Đồng La Loan chúng tôi, anh Bưu."

Bà Hương sợ đối phương lại muốn đến tìm Tô Niệm Tinh xem bói, vội đứng lên chào hỏi: "Chào anh Bưu, anh đến là muốn đoán mệnh đúng không? Để tôi giúp anh đoán nhé."

Bà Hương vừa định ngồi xuống, đã bị tên Cường đần đẩy sang một bên, động tác hung hãn của hắn làm Tô Niệm Tinh hãi hùng không thôi, vội chạy đến đỡ lấy bà Hương, không nhịn được mà trừng mắt về phía tên Cường đấn nói: "Anh đẩy mạnh như vậy làm gì? Tuổi bà ấy đã lớn như vậy mà."

Anh Bưu nhìn tên Cường đần, cho dù ánh mắt chỉ nhẹ nhàng lưới quá, lại khiến Cường đần sợ run cả người, buông tay ra ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Anh Bưu đánh giá Tô Niệm Tinh: "Nghe nói cô là người đã bói cho anh Hồ một quẻ, nói trong vòng ba ngày hắn ta sẽ chết. Hay là cô cũng bói một quẻ cho tôi đi?"

Lần trước khi anh Hồ đến nhìn rất phong nhã ôn nhu, một bộ dáng không hề giống xã hội đen chút nào, khác với hắn anh Bưu nhìn trông rất gầy, ánh mắt cũng đặc biệt lạnh lẽo, nhìn là biết người này không dễ chọc, Tô Niệm Tinh rùng mình, Sự tức giận ban nãy lập tức biến mất hầu như không còn: "Khi ấy tôi chỉ là nói bừa thôi. Tôi. . . . . ."

Cô còn chưa nói hết lời, anh Bưu đã nhìn về phía sau vẫy tay một cái, anh Đại Sơn liền đem một xấp tiền mặt đặt lên trên bàn, cười cười: "Tôi muốn nhờ cô tính xem tôi nên chọn hôm nào khai trương quán mới thì hợp lý?"

Theo lý thuyết thì yêu cầu này cũng không quá khó khăn, nhưng Tô Niệm Tinh không tính được loại yêu cầu này, cô xấu hổ vò đầu: "Anh Bưu, tướng tay chỉ có thể xem được tiên thiên phong thuỷ, hoặc về các thành viên trong gia đình. Quán mới không ở trong phạm vi tôi có thể xem được."

Anh Đại Sơn thấy cô vừa mở miệng đã nói từ chối, chỉ vào mặt cô chửi ầm lên: "Đừng có vì được cho mặt mũi mà không biết xấu hổ! Cho cô được tính đã là nể mặt cô lắm rồi đấy!"

Anh Bưu giơ tay lên ý bảo hắn ngừng nói, có vẻ phá lệ khoan dung: "Cô ấy nói không tính được chính là không tính được. Người chuyên về cái gì thì sẽ chỉ chuyên về cái đó. Thầy bói cũng cũng được chia thành nhiều loại. Có người am hiểu về chọn ngày chọn tháng, có người am hiểu về tướng tay, điều này hoàn toàn bình thường. Anh không thể yêu cầu một thợ cắt tóc đi làm cho anh một bàn tiệc lớn. Đó được gọi là ép buộc."

Anh Đại Sơn vội thu tay lại, khom người gật đầu.

Tô Niệm Tinh đánh giá anh Bưu, Có vẻ như vị thủ lĩnh mới này thu phúc được thành viên khá tốt nhỉ.

Anh Bưu kéo ghế ra nhìn Tô Niệm Tinh ý bảo cô ngồi xuống đi: "Vậy thì bói bằng loại cô am hiểu đi. Đến giúp tôi bói."

Mắt thấy Tô Niệm Tinh chuẩn bị bói cho hắn, bà Hương gấp đến độ trán đổ mồ hôi hột, sợ cô lại lần nữa hạ lời tiên tri "ba ngày sau anh sẽ chết" tiếp, Tô Niệm Tinh nhìn bà Hương với ánh mắt trấn an bảo bà không cần lo, lúc này mới ngồi xuống xem tướng tay cho hắn.

Hình ảnh lần này trông rất kỳ quái.

Xuất hiện một biệt thự có phong cách Châu u, bảo vệ của biệt thự đều là người nước ngoài, đúng lúc này một người mặc toàn thân đen nhánh vọt vào biệt thự, động tĩnh làm bảo vệ giật mình, người đàn ông áo đen ấy trực tiếp rút súng ra bắn chết bảo vệ, ngay sau đó hắn lao thẳng đến lầu hai, đẩy ra cửa thư phòng tìm được chủ nhân của căn biệt thự, người này có vài điểm tương tự với anh Bưu, bị tên đàn ông áo đen đánh ngất rồi mang đi, cả quá trình đều diễn ra rất nhanh, không chút dây dưa chần chờ chút nào.

Đoạn hình ảnh lập tức bị cắt đứt, cả quá trình đều không nói lời nào, trực tiếp dừng lại, Tô Niệm Tinh chỉ có thể dựa vào chính mình phân tích.

Chủ nhân của căn biệt thự có vài phần tương đồng với anh Bưu, chắc hẳn là là người thân ruột thịt của hắn.

Cô nhẹ giọng nói: "Con của anh hoặc cháu sẽ bị người khác bắt cóc trong vòng một năm tới."

Anh Bưu rất cả kinh, hắn là xã hội đen, tùy thời tùy chỗ đều có thể sẽ chết, anh có một người con đặc biệt rất thích đọc sách, thành tích của thằng bé rất tốt, lại thi đỗ được một trường đại học số một số hai ở nước ngoài, khi tốt nghiệp chắc chắn thằng bé sẽ phải quay lại Hương Giang, anh tự nhiên không muốn con trai phải quay lại đây rồi bị dính vào người trong giang hồ. Vì thế liền để con trai định cư ở nước ngoài, rồi mua biệt thự cho thằng bé.

Vậy mà có người lại muốn bắt cóc A Chí? Kẻ nào mà lại có là gan lớn như vậy?

Trong đầu hắn đang suy nghĩ xem đối tượng muốn bắt cóc con hắn là ai, tay nắm lại phát ra những âm thanh răng rắc, khàn giọng hỏi Tô Niệm Tinh kẻ đó là ai.

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Tôi chỉ có thể bói được đến đây."

Anh Bưu cũng không làm khó cô, nhìn về phía sau vẫy vẫy, Anh Đại Sơn lại đem một xấp tiền đặt lên trên bán: "Đây là tiền công xem bói của cô, chuyện hôm nay không thể tiết lộ ra ngoài."

Tô Niệm Tinh vuốt cằm: "Giữ bí mật cho khách hàng là trách nhiệm của chúng tôi."

Anh Bưu rất vừa lòng, đứng lên quay về phía đàn em nói: "Sau này quán quẻ này không được phép thu phí bảo kê." Hắn lại nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Nếu có phiền toái gì thì cứ đến tìm bọn Cường đần cùng Đại Sơn, bọn họ sẽ thay cô giải quyết."

Tô Niệm Tinh thật sự không có ý định cùng đám người này ở cùng một chỗ, chỉ cần đối phương không thu phí bảo kê, cô đã cảm thấy tạ ơn trời đất lắm rồi .

Nhưng cô cũng không dám từ chối anh Bưu, lấy lòng cười cười, bộ dáng giống như được ông trời ban ân nói: "Cảm ơn anh Bưu."

Anh Bưu mang đám người còn lại đi, nhưng Cường đần lại ở lại.

Cái tên to con này nhìn rất hung ác, kỳ thật chỉ số thông minh của hắn không cao tí nào, chỉ cần nói vài lời khách sáo, Tô Niệm Tinh đã có thể hỏi ra được thông tin chi tiết của anh Bưu .

Anh Bưu là em vợ của đại ca xã Đông Hưng, trước kia hắn đi theo thủ lĩnh của Cửu Long, gần đây mới đến làm thủ lĩnh ở Đồng La Loan.

"Đông hưng xã của chúng tôi đã được tẩy trắng, mấy sòng bạc ngầm trước kia cũng dần dần đóng cửa, đến cả tôi cũng có một công việc đúng đắn rồi." Cường đần không chỉ đem gốc gác của anh Bưu nói ra, còn tặng thêm rất nhiều tin tức.

Tô Niệm Tinh hơi tưởng tượng chút cũng liền hiểu được. Tuy nói vào những năm 97 Hương Giang đã bắt đầu thay đổi, nhưng phải đến những năm 84 mới chính thức được thay đổi, rất nhiều tên giang hồ cùng xã hội đen đều bắt đầu đổi nghề. Xã Đông hưng tẩy trắng cũng là thuận theo trào lưu, cô nhìn Cường đần hỏi: "Công việc đúng đắn nào?"

"Tôi làm bảo vệ ở câu lạc bộ đêm. Nguyên bản tôi muốn đến quán bar làm nhân viên pha chế, nhưng là nếu tôi uống rượu sẽ gây rắc rối, anh Bưu không cho tôi đi. Tôi nghe anh Bưu nói lão Đại còn muốn đi đóng phim cơ." Cường đần nói chuyện bừa bãi, nhưng lại làm cho Tô Niệm Tinh nghe đến cảm thấy hưng phấn không thôi, cô nhanh chóng ngồi thẳng thân thể: "Anh có biết đường số 12, phố Đồng Loan không?"

Cường đần sửng sốt hơn nữa ngày mới phản ứng lại đường số 12, phố Đồng Loan trong lời cô là cái gì, ngơ ngác gật đầu: "Biết chứ. Đường số 12, phố Đồng Loan chính là nơi có câu lạc bộ đêm của mấy tên nhà giàu đến thôi. Không phải là cô muốn đến đó làm gái đấy chứ?"

Hắn đánh giá Tô Niệm Tinh, thật nghiêm túc nói: "Lấy diện mạo này của cô cả đêm chỉ cần cố gắng xíu là được năm trăm."

Tô Niệm Tinh còn chưa kịp mở miệng, bà Hương đã quên sợ hãi mà tức giận đến mắng chửi người: "Cái thằng Cường đần này! Nói toàn mấy cái vớ vẩn!"

Tô Niệm Tinh đen mặt, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: "Ai bảo tôi muốn làm gái, ý tôi là muốn nhờ anh đi tìm người hộ. Anh có thể giúp tôi việc này không?"

Cường đần có chút khó xử: "Nếu muốn tìm người ở hộp đêm thì ít nhất cũng phải mất ba nghìn đấy."

"Anh không phải là xã hội đen ở Đồng La Loan sao? Phố Đồng Loan cũng là địa bàn của xã đông hưng, ngay cả địa bàn của chính ngươi anh cũng không được vào hả?"

Cường đần lắc đầu: "Chính bởi vì là địa bàn của mình cho nên mới không thể phá quy củ. Nếu tôi gọi người ra, buổi tối cô ta sẽ không thể tiếp khách, câu lạc bộ đêm sẽ bị giảm tiền, khi anh Bưu biết nhất định sẽ trừng phạt tôi."

Tô Niệm Tinh nhắc nhở hắn: "Anh Bưu vừa mới không phải nói là tôi có thể nhờ anh để giải quyết vấn đề ư? Hiện tại tôi đang nhờ anh giúp đấy, thế được không?"

Cường đần vò đầu: "Anh Bưu chỉ nói là không để người khác bắt nạt cô thôi mà, cũng không bảo tôi phải hỗ trợ cô tìm người chứ?"

Tô Niệm Tinh quả thực bị tên ngốc này làm cho tức chết, trách không được sau này hắn sẽ chết rồi bị phơi thây ngoài đường, đầu óc hắn cũng không biết suy nghĩ, hắn mà không làm vật hi sinh thì ai làm được chứ! Cô nghĩ một lát, thay đổi cách nói: "Cô ta bắt nạt tôi, anh đem cô ta mang đến đây, được chưa?"

Cường đần giật mình: "Hóa ra là như vậy, cô phải nói rõ sớm hơn chứ."

Nói xong hắn đứng lên đi tìm A Lệ.

Tô Niệm Tinh gọi Cường đần lại, sợ hắn thật sự đem A Lệ đánh một hồi, Cái tên này to lớn như vậy, cho dù không gϊếŧ chết được mạng người nhưng chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ, cô sợ gặp phải phiền toái, vì thế nói: "Cô ta lừa tiền của tôi, nếu anh xuống tay quá nặng thì tôi đòi lại tiền kiểu gì. Anh cứ mang người về đây, tôi sẽ tự giáo huấn tốt cô ta."

Cường đần không tức giận được, có chút bị đè nén, nhưng ai bảo anh Bưu dặn hắn phải bảo vệ cô chứ, hắn rầu rĩ "Ừ" một tiếng, xoay người bước đi.

Tô Niệm Tinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, coi như cô đã thành công dặn dò tên Cường đần này rồi.

Bà Hương tò mò hỏi A Lệ là ai.

Tô Niệm Tinh cũng không giấu bà, nói cho bà nghe về thân phận của A Lệ.

Bà Hương gật gật đầu, bà nhìn xung quanh, nói nhỏ bên tai Tô Niệm Tinh: "Có phải cháu có loại siêu năng lực nào đúng không? Ví dụ như mắt âm dương?"

Tô Niệm Tinh bị bà hù nhảy dựng lên, cô trăm triệu không nghĩ tới bà Hương đã từng này tuổi rồi, còn có lối suy nghĩ ngây thơ như vậy, ngay cả siêu năng lực bà cũng nghĩ ra được. Cô nhức đầu: "Cháu không có mắt âm dương, nhưng là trực giác của cháu lại đặc biệt chuẩn."

Bà Hương lộ ra vẻ mặt: "Bà hiểu rồi" , "Cách hành xử của cháu không giống thầy bói chút nào, khi làm thầy bói bọn bà đều sợ lộ thiên cơ, còn cháu thì sao? Nói cho người khác về những điều không may một cách rõ ràng, còn sợ người ta không nghe rõ nữa, một chút cảm giác thần bí cũng không có. Cháu không thể làm vậy được, nếu cứ thế mãi bọn họ sẽ cảm thấy là một người không đủ chuyên nghiệp."

Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười nói: "Bà Hương à, chẳng phải các thầy bói đều là do không chuyên nghiệp, cho nên mới cố ý nói chỉ nói những điều tốt đẹp cùng những điều không rõ ràng đúng không? Mà cháu lại không sợ bản thân bói không chính xác."

Bà Hương sửng sốt hơn nữa ngày rồi đột nhiên nói: "Tính tình của cháu cùng Trương Cẩu Lâm giống nhau thật."

Trương Cẩu Lâm? Tô Niệm Tinh chưa bao giờ nghe qua cái tên này: "Trương Cẩu Lâm là ai?"

Bà Hương cũng không cười cô vì cô kiến thức nông cạn, dù sao đứa nhỏ này mới từ đất liền đến đây, bà liền giải thích qua cho Tô Niệm Tinh: "Trương Cẩu Lâm chính là một vị thầy bói nổi tiếng ở Hương Giang, ông ta còn có biệt danh là Trương bán tiên. Rất nhiều kẻ có tiền phải đi tìm hắn khắp nơi để mời bói hộ, biết Lý Lê Giang chứ? Vào thời điểm hắn còn chưa nổi tiếng, hai bọn họ có quen biết, Lý Lê Giang hỏi Trương Cẩu Lâm rằng trong tương lai hắn có thể kiếm được ba nghìn vạn hay không, Trương Cẩu Lâm sau khi bói cho hắn, nói rằng hắn có mệnh phát tài, ba nghìn vạn chỉ là một sợi lông nhỏ của con trâu - không đáng kể. Sau đó mỗi lần Lý Lê Giang đầu tư đều sẽ hỏi ý kiến của hắn, hiện tại đã đã trở thành một đại gia nổi tiếng của Hương Giang. Nghe nói năm xưa một lần mời Trương Cẩu Lâm đoán mệnh cho ít nhất cũng phải chi tám vạn, mỗi lần bói lời của hắn cũng rất quý."

Thời gian thoáng qua chỉ quá trình một năm, một đợt nhỏ là vận mệnh mười năm, và một số lượng lớn là vận mệnh cả đời.

Tô Niệm Tinh trừng mắt, mắt cô nhìn giống như sắp lồi ra rồi, khi nãy được anh Bưu trả hai vạn, cô còn cảm thấy bản thân sắp giàu to rồi. Vậy mà Trương Cẩu Lâm một lần bói toán lại kiếm được tận tám vạn?. Buôn bán thế này cũng quá lời còn gì?

Hiện tại trong mắt Tô Niệm Tinh đều là cảnh tượng hàng nghìn thỏi vàng đang rơi xuống trước mắt cô, sau đó có chút kỳ quái hỏi: "Bà Hương, chẳng phải bà nói thầy bói nếu tiết lộ thiên cơ sẽ bị phản phệ, bà nhìn xem người ta hiện tại còn đang sống rất tốt đấy sao?"

Bà Hương há miệng thở dốc, vậy mà lại không phản bác được cô, bà xấu hổ nhức đầu: "Nếu có rảnh cháu có thể đến thư viện tìm sách về hắn, biết đâu lại tìm được một số điều có thể giúp cháu."

Tô Niệm Tinh chạy đến thư viện gần đây, vào mua vài quyển sách viết về Trương Cẩu Lâm.