Chương 10

"Hôm đó tôi có xem qua tướng tay của hắn, bói ra được trong ba ngày tới hắn nhất định sẽ chết, tôi cũng căn cứ qua tay hắn kết hợp với đo lường và tính toán để thấy được hung thủ." Tô Niệm Tinh dựa vào trí nhớ bắt đầu nêu ra một số điểm đặc thù của hung thủ: "Hung thủ đã gϊếŧ chết anh Hồ đại khái cao tầm một mét tám lăm, mặc một chiếc áo khoác da màu đỏ, nhuộm tóc vàng, vẻ mặt của hắn trông rất hung ác và dữ tợn, kỹ thuật bắn súng của hắn tốt lắm, bóp cò một phát liền có thể lấy mạng của anh Hồ."

Rầm một tiếng, chiếc xe phanh gấp bên ven đường, xuất phát từ quán tính, thân thể của Tô Niệm Tinh không thể khống chế được mà hơi lao về phía trước, đầu bị đập về phía trước, làm cô đau đến hai mắt ứa ra nước mắt, cô tức giận chỉ muốn chửi cho hắn một trận: "Anh đột nhiên phanh lại làm gì?"

Trương Chính Bác hoài nghi nhìn cô: "Cô nhìn thấy cảnh Lâm Uy Hồ bị gϊếŧ?"

Hóa ra cô là người chứng kiến sao? Chính là không đúng a, thời điểm Lâm Uy Hồ bị gϊếŧ cô vốn đang ở lễ hội bán hàng mà. Không thể nào cô có thể thấy cảnh đó được chứ?

Tô Niệm Tinh sửng sốt, cách cô nói giống như đang kể lại, thật giống như là chính mắt cô được thấy cảnh anh Hồ chết, cũng khó trách khiến hắn cảm thấy hoài nghi, cô ho nhẹ một tiếng: "Không phải. Tôi chưa từng thấy qua, cả ngày hôm nay tôi đều ở lễ hội, không phải anh đã đi điều tra qua sao không? Hơn nữa tôi còn chưa nói đến chi tiết quan trọng đâu."

Ngay từ đầu cô muốn trực tiếp nói cho hắn, hung thủ là A Long, nhưng vì lo lắng phản ứng kịch liệt như ban nãy của hắn, vì thế cô đã quyết định nói một cách uyển chuyển chút: "Hắn là người của xã hội đen nên chắc chắn người gϊếŧ hắn sẽ có khí thế uy lực hơn. Anh Hồ có tên khá giống với từ Hổ, nghe vậy đã cảm thấy rất uy lực rồi. Vậy thì tên của hung thủ sẽ càng uy phong hơn so với hắn, ví dụ như sư tử, sói, rồng vân vân và mây mây."

Mấy cái tên ở Hương Giang, có rất ít người tên sư tử, sói, nhưng thật ra long lại có rất nhiều. Trương Chính Bác nhìn cô nửa ngày: "Cô thật sự đã bói ra được những điều này?"

"Đương nhiên." Tô Niệm Tinh thấy hắn không tin: "Nếu anh không tin, tôi có thể ... cho anh một manh mối nữa."

Trương Chính Bác bật cười: "Từ bây giờ cho đến sinh nhật bảy mươi tuổi của ông nội tôi? Tôi đã phá án được vụ này chưa?"

Tô Niệm Tinh đã hiểu, tạm thời cô không có biện pháp chứng minh độ đáng tin trong lời nói của cô, cho nên hắn đang hoài nghi tính chân thật của những gì cô nói. Cũng như không thể nói hắn sai được, cô biết nghe lời mà gật đầu: "Vậy anh thử đi thăm dò. Chờ đến khi bắt được hung thủ, tự nhiên sẽ biết tôi không nói dối. Hơn nữa tôi cũng sẽ không lừa anh. Các anh nếu vẫn không tra ra hung thủ, vậy vụ án này cũng chỉ có thể kéo dài mãi."

Trương Chính Bác không có cãi lại, cũng không phát biểu ý kiến gì đối với vụ án này nữa.

Tô Niệm Tinh hỏi hắn loại vụ án gϊếŧ người như này bình thường mất bao lâu mới có thể tra ra?

Trương Chính Bác nghĩ nghĩ nói: "Nếu có manh mối thì cũng tốn gần nửa năm. Nếu không có manh mối gì về vụ án thì sẽ mất tầm ba đến bốn tháng. Chờ nếu vụ án này không được giải quyết, cô cũng sẽ bị trục xuất về đất liền."

Nói cách khác cô chỉ có thể ở lại Hương Giang ít nhất ba tháng. Tô Niệm Tinh nhẹ nhàng thở ra, nhưng thấy có chút kỳ quái hỏi: "Không phải đã nói là tôi đã được rửa sạch hiềm nghi rồi hay sao?"

Trương Chính Bác dựa theo sự thật nói: "Hiềm nghi được rửa sạch , nhưng cô vẫn đang có động cơ gây án. Nếu cô là người làm chủ sau lưng, vậy nên kể cả khi cô cũng có chứng cứ ngoại phạm cũng vô dụng."

Tô Niệm Tinh giật mình. Sáng mai cô còn phải đến mở quán, nghi hoặc được đến giải đáp, cô nhắm mắt chợp mắt, nhưng bởi vì quá mệt mỏi, đợi đến khi trở về nhà, cô đang lim dim ngủ.

Trương Chính Bác gọi cô dậy, cô mới mơ mơ màng màng tỉnh giấc, tiến lên gõ cửa.

Dì Phúc ra mở cửa cho cô, Tô Niệm Tinh nói bản thân đã được rửa sạch hiềm nghi, được bọn họ thả về ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Niệm Tinh đến lễ hội, bà Hương thấy cô đã trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Bà còn tưởng cháu sẽ bị giữ lại ở đấy hai ngày, còn cảm thấy lo lắng. Không nghĩ tới cảnh sát bọn họ lại làm việc nhanh như vậy."

Tô Niệm Tinh ngáp một cái: "Đúng vậy."

Bà Hương chần chờ hỏi: " Trong lúc bọn họ thẩm vấn cháu có nhắc đến cục quản lý xuất nhập cảnh?"

Tô Niệm Tinh xòe tay ra: "Bọn họ có nhắc tới sẽ quyết định có gửi cháu về hay không nếu vụ án được giải quyết."

Bà Hương mừng rỡ cười rộ lên đến nỗi cả hàm răng bà đều lộ ra: "Vậy thì càng tốt. Có bọn họ làm chỗ dựa, về sau cháu gặp cảnh sát cũng không phải sợ ."

Tô Niệm Tinh khó hiểu nhìn bà. Cô bị cảnh sát phát hiện, còn có thể coi là chuyện tốt sao?

Bà Hương cười giải thích: "Hung thủ chính của vụ án này rõ ràng là người trong xã hội đen, tổ trọng án khả năng còn phải điều tra ít nhất một năm mới có thể tìm ra hung thủ. Đến lúc đó cháu đã có thể kiếm được đủ tiền. Trở về đất liền ngồi tù thêm tám tháng nữa là cháu có thể khôi phục được tự do."

Tô Niệm Tinh ngạc nhiên, vậy mà phải mất một năm? Vậy thì tại sao Trương Chính Bác lại nói chỉ mất nửa năm mới có thể điều tra ra? Chẳng lẽ hắn lại lừa cô.

Bà Hương nhìn cô chớp chớp mắt: "Sau khi lễ hội này kết thúc, bà cảm thấy cháu có thể theo bà mở quán đi xem bói." Cô run run cầm tờ báo sáng nay mua lên, chuyện anh Hồ bị gϊếŧ được tìm thấy xác trên ven đường được lên đầu đề báo, trước mắt cảnh sát đã tìm được nghi phạm phạm tội, đối phương là một vị thầy bói, cô đã hạ một lời tiên tri cho anh Hồ. Tối hôm qua vì trở về quá muộn, truyền thông còn chưa biết cô đã được rửa sạch hiềm nghi, nhưng là thầy bói tiên tri chính xác như cô chắc chắn sẽ được mọi người quan tâm: "Thừa dịp hiện tại cháu có chút danh tiếng mà mở hàng đi. Qua vụ này, kể cả cháu có ý muốn kiếm thêm tiền thì cũng không cơ hội đâu."

Tô Niệm Tinh biết bà cũng vì cô mà suy xét, nhưng là không khỏi cảm thấy khϊếp sợ vì lời nói của bà: "Bà không sợ cháu bị phản phệ ư ?"

"Kiểu người dính đến mấy vụ án gϊếŧ người như anh Hồ thì cháu chỉ cần nói vài lời mơ hồ thôi, ví dụ như nói họ sẽ gặp điều không may, rước họa vào thân chẳng hạn. Nhưng nếu là người thường hỏi nhân duyên thì cũng cần chú ý chút. Nếu họ gặp được kiểu người tra nam, trước tiên phải nói cho họ, đừng hãm quá sâu vào mối quan hệ với tên đàn ông kia quá nếu có thể thì hãy dứt ra càng sớm càng tốt, đây là làm việc thiện tích đức, chính là chuyện tốt, tương lai sẽ được báo đáp." Bà Hương hiển nhiên là đang tự lý giải điều rỏ rỉ của thiên cơ: "Hơn nữa khi cháu kiếm được tiền, sau khi trở về liền có chậu vàng để rửa tay, người trong trên đất liền cũng không để ý lắm. Hết thảy lại một lần nữa bắt đầu."

Tô Niệm Tinh quả thật hơi dao động, cô đã có thể giải quyết được vấn đề về thân phận chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bây giờ cô có thể tự ý đi lại bên ngoài, bị cảnh sát hỏi thì cũng không cần ngay lập tức trở về cục quản lý xuất nhập cảnh.

"Vậy bên phía chú Phúc với dì Phúc thì làm sao bây giờ?"

Bà Hương nghĩ nghĩ: "Cháu thử thương lượng với bọn họ xem, cháu có thể xin chỉ làm việc nửa ngày hay không hoặc họ có thể thuê người khác làm không?"

Tô Niệm Tinh có chút ngượng ngùng mở miệng, dù sao thì chú Phúc với dì Phúc đối xử với cô rất tốt.

Bà Hương biết tuổi cô còn nhỏ, da mặt mỏng, chủ động đi nhận việc đi hỏi: "Để bà đi nói cho."

Chuyện của mình thì phải do chính mình chịu trách nhiệm, nếu đã là chuyện của cô thì sao cô có thể đi làm phiền bà Hương như vậy được, Tô Niệm Tinh quyết đoán lắc đầu: "Vẫn là để cháu tự đi nói đi."

Có khách đến cửa, hai người dừng cuộc nói chuyện lại.

Buổi tối khi kết thúc công việc, bà Hương thừa dịp Tô Niệm Tinh đang sửa sang lại đồ vật này nọ, một mình đến tìm riêng chú Phúc và dì Phúc, đem tình huống nói qua một lần.

Chú Phúc vừa nghe đứa nhỏ này sau khi trở về còn phải ngồi tù, đau lòng vô cùng: "Đứa nhỏ này rất đáng thương. Không cần cần phải thuê thêm người, cho con bé làm nửa ngày công là được. Thời gian còn lại để cho con bé đi cùng bà mở quán đi. Trước kia chúng tôi vẫn còn một căn bếp có thể làm thêm được, chúng tôi cũng không nghĩ muốn có hành động ăn cháo đá bát, dù sao con bé cũng từng giúp chúng tôi tìm được một cái máy xay thịt tốt như vậy. Chờ con bé đi rồi, chúng tôi sẽ đi thuê một người làm công đêm, như vậy cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền."

Thuê nhân viên xuất nhập cảnh trái phép rất mạo hiểm, may mà nhân phẩm của tiểu Tô tốt, không có ý xấu gì với họ. Nếu gặp phải người có nhân phẩm kém đem bọn họ khai ra, hai người già bọn họ nói không chừng còn gọi đến đồn nộp tiền phạt.

Trên đường trở về, Tô Niệm Tinh đem chuyện bản thận muốn làm việc vào buổi sáng, nửa ngày còn lại sẽ cùng bà Hương đi bói toán.

Chú Phúc sảng khoái đồng ý: "Được."

Cả quá trình rất thuận lợi , Tô Niệm Tinh có hơi ngơ ra, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi: "Là do cháu nuốt lời, cháu nên hết lòng tuân thủ ước định mà làm hết như ban đầu. Nhưng là. . . . . ."

Dì Phúc lại hiền hậu nhẹ nói: "Làm cá viên thật buồn tẻ, người trẻ tuổi ngày nay lại chưa chịu khổ được như vậy bao giờ. Cháu đã là người làm được lâu nhất rồi. Lại còn giúp chúng ta tìm được loại máy xay thịt tốt như vậy. Dì cảm ơn cháu còn không kịp đâu. Buổi sáng sáng cháu làm việc rất tốt, vừa vặn số lượng cá viên cháu làm cũng có thể đủ cho chúng ta bán."

Chú Phúc cùng dì Phúc tốt như vậy, Tô Niệm Tinh càng thêm ngượng ngùng, nhớ tới ý định trước kia của bọn họ, nàng thử hỏi: "Không phải trước đây hai người nói muốn mở thêm một của hàng nữa sao?"

"Không mở nữa" dì Phúc quyết đoán lắc đầu: "Mở thêm quán hơi nguy hiểm, nếu kinh doanh không tốt sẽ rất dễ lỗ vốn."

Tô Niệm Tinh gật đầu, cuối cùng việc này cũng được quyết định.

Ba ngày lễ hội qua đi, bà Hương đem số tiền kiếm được đưa cho cô. Bà trực tiếp đem tiền chia đều, mỗi người là 6440 đồng.

Tô Niệm Tinh khi đó chỉ cần làm việc vặt, cô đối với việc cầu phúc không có tí kiến thức gì cả, chia cho cô một nửa là quá nhiều. Vội đem tiền trả lại : "Cho cháu mấy trăm là được. Dù sao thì quanh năm suốt tháng bà cũng chỉ có thể trông vào này ba ngày mà."

Bà Hương lại nói: "Bà không thể kiếm quá nhiều, hiện tại bà cũng có thể nhận trợ cấp, nếu kiếm được quá nhiều bà sẽ không thể nhận nữa ."

Trước kia bà mở quán là vì để chờ cháu gái. Hiện tại cháu gái đã tìm được, mở quán chủ yếu là để gϊếŧ thời gian. Kiếm tiền ngược lại trở thành mục đích phụ.

Trước kia khi Tô Niệm Tinh xem kịch thật ra cũng từng nghe qua trợ cấp, nhưng cô vẫn không biết đấy là cái gì. Sau khi nghe bà Hương giải thích, cô mới hiểu được đây tiền hỗ trợ những người không thể tự trang trải cuộc sống cá nhân do chính phủ cấp. Nếu kiếm được quá nhiều tiền, bà Hương sẽ không được nhận trợ cấp nữa.

Tô Niệm Tinh ngay lập tức hiểu ra, nhưng cô cũng biết được bà Hương đưa nhiều tiền như vậy là mong cô có thể kiếm được đủ tiền khi quay về đất liền, trong lòng cảm động vô cùng.

Bà Hương cười nói: "Năm trước không có cháu, ta mới chỉ có thể kiếm được bốn ngàn. Năm nay có thêm cháu mới có thể kiếm được nhiều như vậy. Người trẻ tuổi chính là tay chân lanh lẹ."

Tô Niệm Tinh bị bà đùa mà nở nụ cười.

Buổi tối trở về đem tiền nhét vào gối, cộng thêm năm ngàn mà cô kiếm được trước kia, hiện tại cô đã có một hai vạn để gửi ngân hàng.

Đời trước Tô Niệm Tinh chưa kiếm được một đồng nào, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày vì một vạn đồng tiền mà kích động.

Nếu ba cô nhìn thấy cô có thể chịu khổ như vậy, nhất định sẽ vì cô mà kiêu ngạo.

Nghĩ đến cha mẹ, cô thở dài, lại nhớ đến người mẹ của nguyên thân.

Biển người mờ mịt, cô nên đi đâu tìm người chứ? Đúng rồi, cô có thể đến tìm A Lệ. A Lệ đang đi làm ở Vịnh Đồng La. Lúc ấy A Lệ còn nói cho cô địa chỉ, phố Đồng Loan đường số 12.

Tô Niệm Tinh có ý định buổi chiều sẽ đến đó tìm A Lệ, hỏi cô ấy xem có biết chỗ của mẹ cô đang ở không.

Cô hỏi chú Phúc cùng dì Phúc xem cô nên đến đó bằng phương tiện nào, nên đi xe buýt hay tàu điện ngầm, cái nào đi tiện lợi hơn.

Ai ngờ sau khi hai người nghe cô muốn đến phố Đồng Loan, mặt mày nhăn nhó: "Cháu muốn đến chỗ đó làm gì? Cái nơi không sạch sẽ này, một cô bé không có gia đình hẳn hoi như cháu tuyệt đối không thể đến."

Tô Niệm Tinh cả kinh sợ hãi, phố Đồng Loan là phố làng chơi? Cô cẩn thận nhớ lại, đúng là cách ăn mặc của A Lệ nhìn rất thời thượng, khi trở về quê hương cô ấy còn rất khó chịu với cách ăn mặc quê mùa ở đây. Nguyên thân cũng không có nghĩ nhiều, thậm chí đến cô cũng cảm thấy khá bình thường.

Nhưng hiện tại Tô Niệm Tình nghĩ lại, A Lệ mặc quả thật rất mốt, rất nhiều kiểu dáng ngay cả khi ở trên đất liền cô cũng chưa gặp qua. Cô ấy cũng có lối sống đặc biệt phóng khoáng.

A Lệ chi tiêu còn rất hào phóng nữa, mua cho em trai một căn phòng. Nhưng đến khi cô tới Hương Giang mới biết được, không có giấy chứng nhận thân phận thì sẽ không thể tìm được một công việc tốt. A Lệ không nên có nhiều tiền như vậy.

Lời giải thích duy nhất cho việc này đó là A Lệ đang làm loại công việc " mờ ám " đấy.

Trong đầu cô không khỏi nghĩ ra một suy nghĩ, có phải hay không A Lệ có ý định muốn lừa nguyên thân, cố ý mang cô đi nhập cư trái phép đến Hương Giang, muốn cho nguyên thân đi bán thân cùng cô ấy?

Câu lạc bộ đêm ở Hương giang có quá nhiều.

Nguyên thân làm việc hàng năm, làn da có màu lúa mạch, ngũ quan trông cũng rất thanh lệ, so với A Lệ thì ưa nhìn hơn nhiều. Nếu cô có thể trắng lên một chút, nói không chừng có thể đi tranh cử hoa hậu.

Nếu có thể đưa ra một cô gái xinh đẹp như vậy, A Lệ khẳng định cũng có thể nhận được một khoản phí to lớn nhờ vào việc giới thiệu.

Tô Niệm Tinh càng nghĩ càng sợ. "Tiểu Tô? Chú nói cháu có nghe không vậy?"

Tô Niệm Tinh hoàn hồn, nhìn chú Phúc cùng dì Phúc với vẻ mặt lo lắng đang nhìn cô, cô vội gật đầu: "Cháu hiểu rồi, cháu sẽ không đi nữa."

Những nơi như câu lạc bộ cùng hộp đêm vô cùng hỗn loạn, bây giờ cô còn không có hộ khẩu, đến chỗ đó tìm người, chẳng may bị kẻ xấu bắt cóc khó mà đi cầu cứu được. Vẫn là thôi đi.

Về phần mẹ ruột của nguyên thân? Về sau có cơ hội cô sẽ nhờ người khác gọi hộ A Lệ đến đây, coi như là hoàn thành được tiếc nuối của nguyên chủ, còn bây giờ quan trọng nhất chính là cái mạng nhỏ của cô.

Chú Phúc dì Phúc đi ra ngoài ăn hải sản. Tô Niệm Tinh một mình ở trong sân làm cá viên. Sau khi đem vẩy cá xử lý sạch sẽ, nàng mới bắt đầu xử lý xương cá. Đúng lúc này có một người phóng viên dũng mãnh phi đến muốn phỏng vấn Tô Niệm Tinh.

Tổ trọng án chỉ một mực điều tra, không có thời gian để báo tiến triển vụ án cho phía truyền thông cùng người dân. Nhưng vì tâm lý khủng hoảng sợ hãi của người dân tăng vọt, đối với hiệu suất làm việc của cảnh sát tỏ ra bất mãn. Dưới áp lực đến từ phía người dân cảnh sát cuối cùng cũng tiết lộ, nói cho phóng viên rằng nghi phạm trước đây họ bắt giữ không phải là hung thủ.

Một số phóng viên sau nghi nghe được tin tức này suy luận, nếu vị thầy bói kia không phải hung thủ, nhưng là cô ấy lại tính ra được trong vòng ba ngày nạn nhân sẽ phải chết, điều này chứng minh vị thầy bói ấy tính toán rất giỏi nha. Qua là một vị thầy bói chính hiệu.

Từ trước đến nay người dân của Hương Giang đều rất mê tín, hơn nữa đối với vị thầy bói tài tình như vậy càng thêm ca tụng.

Các phóng viên đã tìm được đến cô, hỏi Tô Niệm Tinh làm thế nào có thể tiên tri như vậy.

Tô Niệm Tinh đem chuyện xem tướng tay kể cho họ.

Phóng viên lại phỏng vấn cô, hung thủ gϊếŧ chết anh Hồ có hình dáng như thế nào?

Lần này Tô Niệm Tinh không nói cho bọn họ tình hình thực tế. Tên hung thủ kia còn chưa bị bắt, nếu cô nói ra, đối phương tìm tới của gϊếŧ người diệt khẩu thì làm sao bây giờ? Cô thản nhiên nói: "Tôi chưa xem tướng tay cho hung thủ bao giờ, làm sao có thể biết được hình dạng của hắn như thế nào."

Lời này rất hài hước, nếu cô xem tướng tay cho hung thủ, vậy thì chẳng phải cô đã nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ rồi nói gì đến cần phải nhìn tướng tay? Các phóng viên bất lực không thôi.