Chương 27

“Tôi nói cho cô biết, chúng ta chỉ có thể kiếm được vài trăm tệ một tháng nếu làm việc chăm chỉ đi sớm về muộn, nhưng họ chỉ cần ngồi trong văn phòng gió không thổi đến mưa không ướt người là có thể dễ dàng kiếm được một nghìn tệ một tháng, nghe nói lợi hại hơn là thậm chí còn có thể kiếm được hai nghìn tệ, nửa năm là có thể trở thành chủ căn hộ 10.000 tệ.”

Chung Ái cười nói: “Chúng ta mở gian hàng là cũng tốt rồi, bán được nhiều thì kiếm được nhiều.”

“Nhìn con phố này xem, không phải mười thì là tám cửa hàng bán những thứ giống tôi, cạnh tranh rất khốc liệt.” Chị cả Tôn lắc đầu.

Khu phố thương mại này trước đây là đường bộ nhưng sau này quy hoạch được thay đổi, chừa lại vài mét đất ở phía đối diện đường. Con phố rộng vài mét không được rộng rãi, hai bên cũng không có cửa hàng, văn phòng khu phố liền quy hoạch nơi này thành khu thành phố thương mại, cho phép những người bán hàng nhỏ dựng gian hàng ở đây, điều này cũng có thể giải quyết một phần vấn đề ăn uống cho một số người nhân viên văn phòng gần đó.

Ở đây dựng sạp không mất phí gì, chỉ cần đăng ký ở văn phòng khu phố là xong rồi, nên có rất nhiều người đến dựng sạp.

Cứ cho là họ bán đồ ăn sáng đi, chẳng qua là bán những thứ như bánh mì, dầu cháo quẩy, cháo và mì, tất cả đều giống nhau. Ví dụ như chị cả Tôn bán dầu cháo quẩy, Chung Ái liếc nhìn liền nhìn qua liền thấy ba bốn nhà.

Mặc dù có sự cạnh tranh trong việc bán cùng một loại thực phẩm nhưng không có sự chênh lệch về giá.

Dầu cháo quẩy của chị cả Tôn giá năm đồng một cái, sữa đậu nành cũng năm đồng, mua bữa sáng của chị là một tệ, mua ở các quán dầu cháo quẩy khác cũng có giá tương đương.

Giá cả chắc hẳn đã được mọi người bàn bạc với nhau.

“Đều làm kinh doanh, kiếm được nhiều tiền thì tốt, hơn nữa, những người làm việc ở đây cũng giỏi việc đó.” Chị cả Tôn cười: “Mặc dù giá hơi đắt một chút nhưng cạnh tranh lớn nên cũng không kiếm được nhiều tiền.”

Khóe miệng Chung Ái hơi nhếch lên, một dầu cháo quẩy ở cổng nam trường học bán ba đồng, nhưng ở đây lại bán năm đồng, sao có thể không kiếm được tiền?



Chung Ái không có quyền nói rằng người khác bán giá không phải chăng vì cô bán còn đắt hơn.

Những đồ như bàn, bếp ga, chảo lớn, nồi hấp được bày ra, sau đó lại đặt một chiếc bàn gấp nhỏ, trên bàn có viết bảng giá viết tay, bánh bao hải sâm áp chảo/bánh bao hải sâm hấp hành lá giá năm tệ một cái, gà xé mì lạnh có giá bốn tệ một phần, chân gà ngâm ớt chua và các món ăn khác có giá ba tệ một phần.

Khi giá được trưng ra, chị cả Tôn há hốc mồm, nghi ngờ mình nhìn nhầm nên đặc biệt chạy đến gian hàng Chung Ái để xem kỹ hơn.

“Cô gái à, với giá này... em có bán được không?”

Lợi dụng ai đó cũng không thể ra tay nặng như vậy!

Người ta không quan tâm đến số tiền nhỏ một, hai xu và cũng không phải kẻ ngốc!

“Chị à, bánh bao hải sâm em làm được làm là từ nguyên liệu thật, đáng với giá này.”

“Dù làm từ nguyên liệu thật cũng không thể bán giá đắt như vậy, giá của em mắc như vậy thì ai sẽ mua chứ?”

Chị cả Tôn thuyết phục Chung Ái hạ giá, bánh bao giá 5 đồng một chiếc, mì lạnh giá 3 tệ một phần.

Chung Á từ chối, cô đã có tính toán trong lòng với những món mình nấu.