Chương 46

"Bà nhìn Lâm Sơ một chút, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể đánh a."

Đối với những lời này Lâm Sơ vốn định mặc kệ, nhưng một câu ngôi sao chổi một câu tảo bả tinh kia đột nhiên kí©h thí©ɧ đến cô, không chỉ bởi vì Thẩm Thanh Dương, mà là bởi vì ba chữ này, Lâm Sơ không chỉ một lần nhớ tới một đoạn ký ức rất xa xưa, đó là chuyện cũ cô không muốn nhớ lại:

"Tảo Bả Tinh, Tảo Bả Tinh."

"Bà nội tôi nói cậu là đứa trẻ hoang dã, đứa trẻ hoang dã không có cha mẹ."

Tiểu Lâm Sơ năm tuổi mặc váy đỏ bị mấy đứa trẻ vây quanh, đối mặt với lời nói tràn ngập ác ý của trẻ con, Tiểu Lâm Sơ rụt vai, nước mắt rơi liên tục, nhỏ giọng biện giải cho mình: "Không phải, tôi không phải đứa trẻ hoang dã, tôi có cha mẹ, tôi có cha mẹ, tôi không phải ngôi sao chổi."

Nghe Tiểu Lâm Sơ nói, một đám trẻ con cười to ra tiếng, nhao nhao xô đẩy Tiểu Lâm Sơ, không ngừng nói: "Sao chổi, trẻ con hoang dã."

Tiểu Lâm Sơ che lỗ tai co lại thành một cục, vùi đầu vào giữa cánh tay, cô không phải sao chổi, cô không phải đứa trẻ hoang dã.

Không biết qua bao lâu, âm thanh bốn phía đột nhiên biến mất, bàn tay ôn nhu xoa lêи đỉиɦ đầu Tiểu Lâm Sơ, giọng nói ôn nhu vang lên trên đỉnh đầu: "Sơ Sơ, bà nội đón con về nhà rồi."

Tiểu Lâm Sơ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy là bà nội tới, cô khóc to chui vào trong lòng bà nội: "Bà nội, Sơ Sơ không phải sao chổi, không phải là con hoang, Sơ Sơ có cha mẹ đúng không ạ?"

Giọng bà nội dịu dàng, ngẩng đầu nhìn ra xa: "Đúng, Sơ Sơ có bà nội, Sơ Sơ là đứa bé ngoan nhất, bọn họ nói đều là giả."



Cuối cùng bà nội dắt Tiểu Lâm Sơ đi dưới trời chiều từng bước từng bước về nhà: "Sau này Sơ Sơ chúng ta phải học cách tự bảo vệ mình, không nên quá mức để ý người khác nói gì, phải kiên cường."

Hơn hai mươi năm sau đó, không còn ai nói ra mấy chữ đó với mình nữa, Lâm Sơ vốn cho rằng mình đã từ từ quên mất, không ngờ xuyên vào trong sách ngược lại có thể nghe được có người nói mình như vậy, mỗi một lần nhắc tới mấy chữ này đều làm cho cô nhớ tới bản thân mình khi còn bé, đoạn thời gian kia thật sự khó quên.

Cho nên khi cô lần đầu tiên biết Thẩm Thanh Dương bị người ta gọi là Tảo Bả Tinh, ngôi sao chổi, cô đột nhiên ý thức được, cô và Thẩm Thanh Dương tựa hồ đều là một loại người, đều ở trong bóng tối lẳng lặng liếʍ láp vết thương, tuy nhiên cô không còn là Tiểu Lâm Sơ lúc năm tuổi.

Lâm Sơ dùng sức chà xát quần áo trong tay, giống như đang trút giận, có vài người thật sự rất đáng ghét, lời nói trong miệng không biết nặng nhẹ, giặt xong Lâm Sơ lạnh lùng đi về phía Lâm gia, trên đường có người chỉ trỏ mình, Lâm Sơ coi như không nhìn thấy, tùy ý để bọn họ nói.

Chuyện này sau khi náo loạn người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Lâm Xảo Mai, dù sao tin bát quái này là cô ta truyền ra ngoài, nhưng rất hiển nhiên Lâm Sơ không có hoài nghi đến trên người cô ta, tuy nhiên Lâm Xảo Mai dù vui vẻ cũng không dám nhảy đến trước mặt Lâm Sơ, sợ Lâm Sơ trong cơn tức giận liền nói ra chuyện hư hỏng của mình.

Lâm Sơ kiễng chân phơi quần áo trong sân, Lâm Xảo Mai tựa vào khung cửa, nhìn một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô ta, chỉ cần Lâm Sơ vẫn còn ở đây, chuyện của cô ta sớm muộn gì cũng bị người ta vạch trần, nếu bị người ta biết cuộc đời cô ta sẽ bị hủy, cô ta phải thừa dịp Lâm Sơ còn chưa nói ra, khiến Lâm Sơ câm miệng lại.

Nghĩ như vậy, Lâm Xảo Mai tựa như đã hạ quyết tâm, nhìn Lâm Sơ hít sâu một hơi, cuối cùng lại trở về phòng, ngày mai cô ta phải đi tìm Trần Giang, chuyện này không thể tiếp tục kéo dài nữa.

Lâm Sơ lười để ý tới Lâm Xảo Mai, phơi quần áo xong đi tìm Kiều Hiểu Hiểu, chạng vạng hôm nay bắt đầu học bổ túc, ai cũng đừng nghĩ trốn!

Kết quả Lâm Sơ vừa ra cửa, Kiều Hiểu Hiểu còn chưa nhìn thấy, liền thấy được Thẩm Thanh Dương đang chờ mình ở ven đường, thấy Lâm Sơ tới, hắn có chút co quắp tiến lên, nói một tiếng: "Thật xin lỗi."