Chương 45

Lần này Lâm Sơ xem như hoàn toàn ngả bài với Lâm Ái Quốc và Lâm Xảo Mai, hai ngày sau tâm tình Lâm Sơ đều rất tốt, cũng tốt hơn hai ngày trước.

Hai ngày sau đó, Lâm Ái Quốc đều sầu đến mức ôm điếu thuốc lào không rời tay, Lâm Xảo Mai cả ngày trốn ở trong phòng không dám đi ra ngoài, còn Lâm Dũng Phú vẫn như trước đó, tiếp tục đi ra ngoài bắt nạt trẻ con, Lâm Sơ bưng một chậu quần áo bẩn đi về phía bờ sông nhìn thấy, lần này Lâm Sơ không tiến lên ngăn cản, nhìn một lát rồi rời đi.

Tên thôn Thanh Thủy như ý nghĩa của nó, nhiều suối nhỏ, còn có một con sông không lớn không nhỏ đi ngang qua, người trong thôn đều thích tới bờ sông giặt quần áo, thời điểm Lâm Sơ đến bờ sông giặt vừa vặn có mấy bà thím cũng ở đó, tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, vừa tán gẫu vừa giặt quần áo, lúc Lâm Sơ đi qua bên cạnh nghe được tiếng nói chuyện.

Mà nhân vật chính trong câu chuyện đó là cô và Thẩm Thanh Dương.

Hôm nay Thẩm Thanh Dương vừa xuất viện, Lâm Sơ còn định đợi đến chạng vạng tối đi dạy học bổ túc cho mấy người, dù sao thì còn nửa tháng nữa là đến ngày khai giảng, tâm trạng tốt cho tới trưa, không nghĩ tới tâm trạng tốt cho tới trưa lại bị hủy vào lúc này.

"Con nhóc nhà họ Lâm kia có khi chẳng phải người tốt lành gì, thế mà lại ở cùng một chỗ với Tảo Bả Tinh Thẩm gia, đúng là gia môn bất hạnh mà."

"Sáng nay tôi còn nhìn thấy lão Lâm, sắc mặt kia rất khó coi, chậc chậc chậc."

"Được rồi đừng nói nữa, việc này thật sự kì quái, cả nhà đều chết sạch, mà chỉ còn lại một mình hắn, lúc trước không phải nói con nhóc Kiều gia kia thân thiết với Thẩm Thanh Dương sao, mấy bà biết không, sáng nay có người nhìn thấy có người từ bệnh viện đi ra, liền ở cùng một chỗ với Thẩm Thanh Dương, vô cùng kỳ quái, tốt hơn hết ít nói về chuyện này đi."

Những người còn lại nghe xong liên tục gật đầu, yên tĩnh vài giây lại tiếp tục nói: "Con nhóc Lâm gia như vậy còn không bằng gả cho tên ngốc Vương gia kia, cứ ở gần một ngôi sao chổi như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."



"Đúng thế, sau này con trai tôi kết hôn cũng không thể tìm đứa con gái như vậy nữa."

Lâm Sơ nghe mấy người bên trái một câu sao chổi, phải một câu ngôi sao chổi, mặt lạnh thả cái chậu trên tay xuống, âm thanh vang lên khiến cho những người bên cạnh tò mò nhìn sang, quay đầu lập tức thấy Lâm Sơ cười lạnh nhìn mình, mọi người liên tục dời ánh mắt đi.

"Mấy thím, sao không nói tiếp đi, vừa rồi không phải nói rất hay sao?" Lâm Sơ đạp một cái vào chậu, giọng nói mang theo nụ cười: "Nghe này, nghe mấy thím nói như vậy, tôi còn tưởng rằng tất cả mọi người là cô dì ruột của Thẩm Thanh Dương đó, thế thì mới hiểu rõ hắn như vậy."

Lời này vừa vang lên không ai dám đi ra nói chuyện, một lúc lâu sau có một thím không phục ngạnh cổ nói: "Thế này còn nói không sao đâu, chúng ta còn chưa nói gì đã vội vàng bảo vệ, tuổi còn nhỏ mà không biết xấu hổ, thật sự không có giáo dưỡng."

"Ơ, thím còn biết giáo dưỡng hả, người nào trái một câu sao chổi phải một câu sao chổi, không phải là thím sao." Lâm Sơ tức giận bật cười.

Cô nói tiếp: "Con trai thím mới là Tảo Bả Tinh đi, đi xem mắt mấy cô gái rồi mà vẫn chưa cưới được, hơn ba mươi còn ở nhà ăn bám, cha của tôi mấy ngày trước không phải bị ngã từ trên cầu thang xuống sao, người đỡ cầu thang chính là con trai tốt của thím phải không, rốt cuộc ai mới là Tảo Bả Tinh a."

Chuyện này ở trong thôn mọi người xem như đều biết, nhưng mà cũng không ai dám nói ra ở trước mặt đương sự, Lâm Sơ này vừa lên tiếng lập tức chọc trúng chỗ đau của người ta, có người nghe xong không cẩn thận cười ra tiếng.

Thím kia nhìn thoáng qua bốn phía, có chút mất mặt, xắn tay áo muốn tiến lên, nhưng bị mấy người kịp thời giữ chặt, Lâm Sơ khinh thường cười một tiếng, khoanh tay đứng đó không nhúc nhích.

Đầu bên kia khuyên rất lâu, cuối cùng thím kia ôm chậu hoảng hốt rời đi, người giặt quần áo bên bờ sông thoáng cái đã đi hơn phân nửa số còn lại.