Chương 47

Xem ra chuyện này đã truyền đến tai Thẩm Thanh Dương, Kiều Hiểu Hiểu và Kiều Song Kỳ đương nhiên cũng biết, nghĩ vậy, Lâm Sơ có chút áy náy, mình xử lý mọi chuyện vẫn có chút vội vàng, ngược lại còn liên lụy người bên cạnh.

"Là vấn đề của tôi, về sau cậu vẫn nên cách tôi xa một chút, bằng không cậu sẽ bị người ta nói xấu đấy." Thẩm Thanh Dương lẳng lặng nhìn Lâm Sơ, lần đầu tiên nụ cười: "Người trong thôn thích nói chuyện phiếm, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi, quả nhiên người bên cạnh tôi đều sẽ xui xẻo, bọn họ nói không sai."

Từ nhỏ đến lớn hắn đã bị người ta nói là tai tinh, Tảo Bả Tinh, lúc mới bắt đầu hắn cũng sẽ tranh cãi với người khác, chỉ là về sau ngay cả chính hắn cũng bắt đầu đồng ý với câu này, có lẽ hắn thật sự là Tảo Bả Tinh, nếu không vì sao người bên cạnh đều không ở đây.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ nhìn thấy Thẩm Thanh Dương cười, hắn cười rộ lên khiến cảm giác thanh lãnh trên người đều biến mất hơn phân nửa.

Lâm Sơ đi lên phía trước hai bước, nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh Dương: "Cậu tốt lắm, không cần bởi vì lời của bọn họ mà hoài nghi chính mình, không cần quá để ý người khác nói cái gì."

Những lời trữ tình còn lại Lâm Sơ thật sự không nói nên lời, cười cười: "Tôi bị người ta nói xấu cũng không phải vì cậu, trong khoảng thời gian này ở trong thôn tôi cũng không biết bị người ta nói bao nhiêu lời vô ích, không có cậu tôi vẫn sẽ bị nói thôi, cho nên cậu không cần phải tự trách biết không."

Dù sao cô bị nói xấu có một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì cô miệng tiện, cô thật sự là không nhịn được đáp trả bọn họ.

Lời đồn trong thôn tựa như thủy triều, lúc tới khí thế hung hăng, nhưng mà rất nhanh đã biến mất, huống chi Lâm Sơ cũng không để những lời đồn này trong lòng, mỗi ngày kiên trì đi dạy bổ túc cho ba người Kiều Hiểu Hiểu, cuộc sống trôi qua hàng ngày cũng coi như phong phú.

"Ngày mai là khai giảng rồi, sau khi đi học sẽ không có thời gian, cậu cầm những quyển sách này về tự mình xem đi, có gì không hiểu lại đến tìm tôi." Lâm Sơ lấy mấy quyển sách giáo khoa đã đọc xong đưa cho Thẩm Thanh Dương, năng lực học tập của Thẩm Thanh Dương rất mạnh, Lâm Sơ cũng không lo lắng hắn xem không hiểu.

Khai giảng chính là vào giữa tháng tám, thời tiết đã bắt đầu chậm rãi lạnh xuống, sớm muộn gì cũng hơi có chút lạnh, Lâm Sơ ngồi ở ghế sau xe đạp quấn quấn quần áo, hít một hơi: "Có chút lạnh."



Kiều Hiểu Hiểu gật đầu: "Đúng vậy, nhưng may mắn chỗ chúng ta không có tuyết rơi, nếu không mỗi ngày đi học sẽ chết cóng."

Theo lời người già trong thôn nói, đã rất nhiều năm rồi thôn Thanh Thủy không có tuyết rơi, một năm lạnh nhất, tuyết cũng chỉ rơi xuống giữa sườn núi, năm ấy qua đi không còn thấy tuyết rơi nữa.

"Đúng rồi, cậu đã từng thấy tuyết chưa?" Kiều Hiểu Hiểu nói xong dường như ý thức được mình đang nói nhảm, cười ra tiếng: "Tớ còn chưa từng thấy qua, cậu lại càng không cần phải nói."

Lâm Sơ nghe vậy thì nhướng mày: "Đã thấy rồi, tuyết lớn lông ngỗng ở phương Bắc tớ đều đã thấy rồi, tuyết trên mặt đất dày như bắp chân, không cẩn thận thì sẽ bị trượt chân ngã."

"Cậu cứ thổi đi, cậu nói xem cậu gặp ở đâu. "Kiều Hiểu Hiểu rất không nể tình nở nụ cười, mỗi lần đọc đến tuyết lớn lông ngỗng trong sách giáo khoa cô ấy đều muốn đi xem, đáng tiếc thôn Thanh Thủy chưa bao giờ có tuyết rơi.

Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn dãy núi xa xa, nơi mặt trời đang từ từ lộ ra: "Gặp trong mộng."

"Tớ biết ngay mà. "Kiều Hiểu Hiểu kéo dài giọng: "Chờ thi lên đại học tớ cũng muốn đến nơi có tuyết rơi, xem có phải thật sự giống như những gì trong sách viết không"."

Lâm Sơ cười cười, hồi lâu mới nói: "Vậy thi vào đại học thủ đô đi, đi ngắm tuyết."

Đại học thủ đô là trường đại học mà mỗi học sinh cao trung đều tha thiết ước mơ muốn thi đậu, vào thời đại tin tức còn chưa phát triển, hiểu biết của học sinh ở hương trấn xa xôi về đại học lại càng ít.

Kiều Hiểu Hiểu đương nhiên biết đến đại học thủ đô, cô ấy có chút bất đắc dĩ nói: "Thật ra tớ cũng muốn thi, nhưng không phải nói thi là có thể thi đậu, chú ba tớ muốn tớ thi vào đại học sư phạm, ở ngay tỉnh, hơn nữa còn gần nhà."