Chương 20

Ông cụ Tần không khỏi nói: “Chú cũng không biết.”

“Bố Tiểu Phong!” Bà cụ Châu trừng mắt nhìn ông, đừng nói kiểu bừa thành lời nói thật như thế.

Lương Quế Chi nhìn về phía đông: “Mẹ, mẹ nghe thấy chưa ạ? Chú ba cũng là người có học vấn nhất ở trong nhà chúng ta.”

“Người có học vấn nhất ở trong nhà là chú của con, đáng lẽ cô phải hỏi chú con chứ!” Cố Tiểu Nhị thấy bà cô ở nhà bên vô cùng phiền phức, cả ngày vì đánh mất đi danh nghĩa của chú cậu mà ngấm ngầm chèn ép hại người.

Tần Phong nói tiếp: “Em cũng không biết.”

Cố Tiểu Nhị vui vẻ, không hổ là bố nuôi của cậu, ngay lập tức hét lên về phía đông: “Bà đã nghe được chưa?”

“Con nít con nôi đừng có xen vào!”

Âm thanh hung hãn truyền vào từ phía cửa.

Tần Phong nhìn qua, quả nhiên bà cô cả không muốn thấy người ta sống tốt đã sang đây.

“Con nít không phải là người à?” Tần Phong hỏi lại: “Con trai của tôi cũng là thành viên trong nhà họ Tần—”

Cô cả của Tần Phong nói: “Nó thì tính là người nhà họ Tần gì?”

Sắc mặt Cố Nhị lập tức trở nên khó coi, nhịn không được nắm chặt bàn tay lại.

Bỗng dưng Cố Vô Ích đưa mắt nhìn ra phía cửa.

Ông cụ Tần thấy sắc mặt của cả hai đứa nhóc không đúng bèn cuống cuồng ôm mỗi đưa vào lòng, hối hận vì vừa nãy bản thân đã lắm miệng.

Tần Phong không hoảng không hốt: “Ở trên sổ hộ khẩu của nhà tôi thì không phải là người của nhà họ Tần à? Chẳng lẽ lại là người nhà của bà?”

“Nó họ Cố!” Cô cả của anh lớn tiếng nói.

Tần Phong: “Bà họ Tiền đó,”

Bà cụ Tiền nghẹn họng không nói nên lời.

Cố Nhị cười một tiếng.

Sắc mặt bà cụ Tiền cực kỳ khó coi, hận không thể đi vào đánh cho cậu một trận.

Tần Phong vẫn không quên mình phải đến xưởng lắp ráp một chuyến: “Chuyện nhà bà tôi sẽ không can thiệp vào cũng không rảnh mà nhúng tay. Nhưng nếu chị dâu đã hỏi thì tôi đây sẽ nói người xưa có câu, cha mẹ còn sống thì con cái không đi xa. Không có cha mẹ ở không chia nhà. Nhà họ Tần cũng không hề có quy củ như vậy. Hai mẹ chồng nàng dâu các người muốn đánh muốn chửi gì thì quay về nhà mà làm đi.”

Bà ta không nhịn được nói: “Nếu không phải do mẹ mày nói bừa tao xem con dâu như người hầu mà sai thì sao con bé—”

“Mẹ của tôi đâu có nói bừa. Chị dâu không tin thì đi tìm một vị nào đó có quan hệ tốt hỏi một chút sẽ biết.” Tần Phong nhìn về phía cô cả hỏi: “Bà dám không?”

Nếu bà cụ Châu nói bừa thì bà ta đã nhanh chóng kéo con dâu đi tìm Tần Phong nói lý lẽ từ lâu bảo Tần Phong làm chủ cho rồi.

Lương Quế Chi thấy mẹ chồng giận mà không dám nói gì, trong lòng càng uất hận hơn: “Sáng sớm ngày mai chia nhà ở. Không chia cũng phải chia!” Nói xong thì quay đầu về nhà.

Bà cụ Tiền trừng mắt nhìn một nhà Tần Phong.

Tần Phong: “Nếu tôi là bà thì đã nhanh chóng quay về nhà thống kê có tất cả bao nhiều đồ, có đủ cho hai cô con dâu hay không.”

“Mày có ý gì?” Bà ta hỏi.

Tần Phong cười nói: “Ý là có khả năng lão tứ và lão ngũ đã có ý định muốn chia nhà. Rốt cuộc lão đại đã chia rồi, về sau việc hầu hạ bà mẹ chồng già sẽ rơi xuống lên người hai cô em dâu này.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt bà ta khẽ biến, cuống quýt chạy về nhà mình.

Bà cụ Châu liếc mắt trừng con trai, nhỏ giọng nói: “Chắc chắn sau này sẽ nói lão tứ và lão ngủ chia nhà là do chúng ta cổ vũ cho xem.”

Tần Phong: “Con không cổ vũ thì bà ta sẽ không trách sao?”

Cố Tiểu Nhị nhịn không được nói: “Chú nói đúng. Bà nội, bình thường chúng ta đâu có trêu gì bà ta đâu sao bà ta cứ thích chơi xấu vậy?”

Bà nhớ tới trước khi được chia nhà, chị em dâu ở cùng nhau, bởi vì bố của Tần Phong là thầy giáo nên có thể kiếm được vài đồng tiền, bà ta là chị dâu cả nên suốt ngày bịa đặt nói xấu bà ở trước mặt bố mẹ chồng.

Cũng may hai vợ chồng già trông cậy vào việc bọn họ nuôi dưỡng cho nên không tin lời ma quỷ của bà ta.

Bà cụ Tiền tính kế dùng tiền nhưng không thể với đến nhà bà, qua năm một nghìn chín trăm sáu mươi, cuộc sống dần khởi sắc hơn thì nháo nhào muốn chia nhà ở.

Chia nhà xong, hai người già cũng về theo bọn họ dưỡng lão, từ đó bà ta cứ khuyến khích nhà anh hai đưa con cái lại đây chơi, để cho người già thường xuyên được thấy.

Rõ ràng là có thêm hai người già có thể làm việc, bởi vì bị con cái trói buộc vì thế công điểm của bà cụ Châu và ông cụ Tần cũng giống như anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai.

Thấy Tần Phong càng ngày càng có tiền đồ, cuộc sống mỗi lúc một tốt lên, cho nên bà cũng không thèm nhớ đến những chuyện ẩm ương đó nữa, ngày dài tháng rộng đã sớm quên đi.

Khi Cố Nhị vừa nói đột nhiên bà cụ Châu nói: “Cố Nhị nói đúng. Mặc kệ bà ta, các con mau quay về đi.”

Tần Phong: “Nhớ khóa kỹ cửa lại. Khi nào được trả lương con sẽ nâng tường cao lên một chút.” Rồi quay sang hướng đông lớn tiếng nói: “Đỡ phải có người cố ý chơi xấu. Cửa cũng sửa luôn, miễn cho người ta mở cửa dắt trâu đi giữa đêm.”

Bên kia tường xuất hiện thêm cái đầu lớn tiếng mắng: “Tên nhóc Tần Phong kia, mày có ý gì hả?”