Chương 19

“Miểu Miểu, đến chỗ của anh trai này.” Cố Vô Ích vẫy tay với đứa nhỏ, vẫn nên trông cậy vào đứa em này thì hơn.

Tần Phong bỏ miếng màn thầu cuối cùng vào trong miệng, ung dung nói: “Không cần đâu. Đi lấy khăn lông lại đây để chú lau mặt và lau tay cho Miểu Miểu.”

Khăn lông lạnh lẽo, Cố Vô Ích múc ít nước ấm trong nồi sau bếp tẩm ướt qua rồi đưa đến.

Khi Tần Phong nhận lấy khăn lông cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi nhìn Cố Vô Ích thêm một cái, không hổ là đại lão giới thương trường ở trong sách, chuyện cỏn con như này mà vẫn có thể làm chu đáo đến như vậy.

“Các con ở đây chơi một lát nữa hay là giờ về luôn?”

Cố Vô Ích đưa chén đũa của mình và của anh chồng lên nhau: “Bọn con về với chú luôn.”

Ông cụ Tần nói: “Con không cần phải dọn. Lát nữa ông và bà nội con ăn nữa rồi bọn ông sẽ dọn sau.”

Cố Vô Ích chồng luôn chén đũa của hai em trai lại cùng: “Không sao đâu ạ.”

Tần Phong tùy ý nhìn mấy cái, chú ý tới mẹ của mình không ăn hết tôm to bèn cất đi thì buông chiếc đũa nói: “Mẹ, tôm không thể để qua đêm được.”

Bà cụ nói: “Cái này là cất cho Cố Đại với Cố Nhị. Hai đứa đang trong thời kỳ phát triển không thể để tối ngủ với cái xương cốt đau nhức như con.”

Lời vừa nói xong, cả hai đứa lớn không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Cố Vô Ích mở miệng hỏi: “Bà nội, đau xương cốt là bởi vì ăn không no ạ?”

“Con bị đau xương cốt à?” Bà vội vàng hỏi lấy.

Cố Vô Ích muốn gật đầu nhưng nhớ tới đó là chuyện của đời trước nên nói: “Con không đau, trước kia nghe bạn học nói qua còn tưởng là bị bệnh gì.”

Bà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tần Phong giải thích: “Không phải như thế. Đó gọi là đau tuổi dậy thì. Nếu như ngày nào cũng ăn thịt ăn cá chưa chắc là chuyện tốt. Có điều nên ăn nhiều một chút để có dinh dưỡng, cứ cách mấy ngày ăn một lần thì không sao.”

Bà cụ Châu gật đầu: “Trước đó mua thịt còn cần phiếu, nhà chúng ta không có phiếu nên phải nuôi heo dự trữ để ăn ngày tết, bình thường không được gϊếŧ, cho nên chú của con bị đau xương.” Nhìn qua Tần Phong hỏi: “Khi đó bị đau tận mấy tháng nhỉ?”

Tần Phong gật đầu.

Cố Vô Ích ngẩng đầu lên nhìn anh, thật không ngờ.

Anh cũng từng phải chịu đựng khổ sở.

Tần Phong xoa xoa đầu cậu một cái: “Tên nhóc nhà con lại đang nghĩ gì đó?”

Cố Nhị: “Anh trai cho rằng chú là người thích nũng nịu—”

“Ăn no chưa?” Cố Vô Ích hỏi em trai.

Cố Tiểu Nhị biến thành con rùa, cúi đầu cắn đậu hủ.

Tần Phong nhìn qua bố mẹ mình: “Tiền lương của con vẫn đủ cho cả nhà ta dùng. Ăn xong rồi ngày mai lại mua nữa.” Chưa đợi mẹ anh mở miệng: “Bố, bố từng nói phải có cơ thể khỏe mạnh mới để cho con đỡ nhọc lòng đúng không?”

Đúng là ông cụ từng nói những lời này: “Bà này, hai chúng ta chia nhau ra ăn đi.”

Bà cụ thấy con trai đã nói ra những lời này rồi nên cũng không kiên quyết nữa.

Chú ý thấy Miểu Miểu nói: “Miểu Miểu có ăn nữa không?”

“Không thể ăn nữa.” Tần Phong sờ cái bụng phình to của cậu nhóc: “Không biết có tiêu chảy hay không đây.”

Bà ngẫm nghĩ thấy tối nay không hề chiên đậu hủ với mỡ heo hay cho mỡ heo vào xào với rau chân vịt: “Không đâu! Tối nay con có tăng ca không? Nếu tăng ca thì để bố con qua chăm mấy bọn nhỏ.”

Tần Phong: “Con phải đến xưởng lắp ráp xem một chút.”

Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn bố.

Tần Phong cười nói: “Bố sẽ không để con lại một mình đâu.”

Cố Vô Ích nhìn về phía Tần Phong: “Hay là để con với Thanh Cuồng vào phòng của chú trước, chờ khi chú về rồi thì bọn con sẽ về phòng của mình sau?”

“Cũng được.” Tần Phong liếc nhìn trên bàn một cái, thấy bố mẹ đã ăn hết tôm thì bế con trai lên: “Đi thôi.”

Ông cụ tần vội vàng nhắc nhở: “Đừng quên đèn pin.”

Trời tối khó thấy đường đi nên Tần Phong đã mang theo đèn pin tới, lúc này bật khung đèn hình vuông lên: “Hôm sau con sẽ mua cho bố mẹ một cái, để tiện cho hai người đi tiểu vào buổi tối.”

Ông cụ Tần vừa nghe thấy anh muốn mua thêm đồ là lại đau đầu: “Con còn có tiền à?” Chưa đợi anh mở miệng đã nói: “Nghĩ xem tháng này chỉ còn mấy ngày nữa, đợi tháng sau khi nào mới phát lương hả?”

Mười đồng tiền lương.

Cách ngày phát tiền lương còn nửa tháng.

Tần Phong không dám làm.

Đưa đèn pin cho con trai lớn: “Cầm cặp sách theo chưa?”

Cố Tiểu Nhị vỗ vỗ lên hai cái cặp sách trên người.

Tần Phong yên tâm: “Mẹ, sáng mai không cần qua đâu ạ.”

Bà nói: “Có màn thầu để ăn chưa?”

“Vẫn còn nhiều, đủ ăn đó. Nếu không đủ ăn thì nấu thêm chút nước uống với cháo.” Tần Phong không đợi mẹ mình lải nhải thêm: “Con có thể xuống nhà ăn để ăn mà.”

Bà nhớ tới ở trong nhà ăn có bán bánh quẩy mà hai đứa cháu trai lớn thích ăn: “Khi mua nhớ bảo người ta dùng dầu làm—”

“Chú ba, thím ba, Tiểu Phong, nhờ mọi người ra đây phân xử giúp con.”

Âm thanh quen thuộc đi vào, đầu cửa xuất hiện thêm một người, đó là chị dâu họ của Tần Phong, Lương Quế Chi.

Tần Phong nhìn sang bố mẹ, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Tình hình nghiêm trọng thế sao?”

Bà cụ Châu đứng dậy hỏi: “Quế Chi đã xảy ra chuyện gì thế?”

Lương Quế Chi: “Cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là con muốn chia ra ở riêng, mẹ nói khi bố mẹ còn sống mà ra ở riêng thì không có đạo lý. Chú ba, ở nhà họ Tần chúng ta còn có quy củ này sao? Sao con lại không biết thế?”