Đường Mật cắn đôi môi không có huyết sắc, cởi bỏ sự ngoan hiền bên ngoài, trong mắt lóe lên phẫn nộ và lạnh lùng từ khi sống lại tới nay.
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, có tiếng cười của Lương Diễm Thu, cùng mấy người phụ nữ nói chuyện.
Tuy nhiên, tiếng cười và cuộc trò chuyện dừng lại trong một khoảnh khắc nhất định.
Ngay sau đó bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng hoảng sợ của Lương Diễm Thu, bà ta nổi trận lôi đình, không thể tin được.
“Ngô Chính, mày làm sao có thể... Làm sao có thể bắt nạt con gái tao? A... Đây không phải là thật, Đường Mật đâu? Đường Mật đâu?”
“Chị dâu, chị phải bình tĩnh, chuyện này không có gì to tát, cùng lắm thì nhanh chóng giục bọn nhỏ kết hôn là được.”
“Diễm Thu, bà phải nhìn thoáng một chút...”
“Đứa nhỏ Phương Phương này ngày thường nhìn thành thật, làm sao có thể tìm đàn ông về nhà ngủ, cũng không biết lần thứ mấy, về sau phải chú ý một chút, nhỡ bụng to cũng không tiện lập gia đình.”
An ủi thì an ủi đấy, nhưng lời nói của người xung quanh càng giống như là giấu kim trong bọc, từng cây kim đâm vào ngực Lương Diễm Thu, khiến Lương Diễm Thu tức giận tý thì đăng xuất.
Giang Xuân Phương bị nước lạnh hắt tỉnh lại, cô vừa nhìn thấy trên người mình không mặc quần áo, bên cạnh còn có người đàn ông, người lập tức tỉnh táo vài phần, cũng không quan tâm la hét: “Làm sao có thể như vậy, không phải, mẹ, là Đường Mật hại con, là mẹ, do con đó hại con...”
Lúc này Giang Khải Hoa đi làm về, thấy trong nhà chen chúc một đống người, con gái lớn cùng một người đàn ông quần áo xệch, sắc mặt nhất thời trắng bệch, trong lòng hô to không ổn, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Giang Xuân Phương ôm mình khóc lớn, “Ba, đều là Đường Mật hại con, do cô ta hại con!”
Lương Diễm Thu cuối cùng cũng biết người trong phòng con gái là ai, bà ta chạy tới đạp cửa như điên, “Đường Mật, mày ra đây cho tao!”
Lúc cửa phòng sắp bị đạp nát, Đường Mật buồn ngủ dụi mắt đi ra, “Sao thế dì?”
“Hay cho con tiện nhân nhà mày, tao cho mày ăn uống dửng mỡ, mà mày lại hại Phương Phương như vậy, lương tâm của mày cho chó ăn rồi hả?”
Lương Diễm Thu giơ tay lên muốn tát cô một cái.
Đường Mật lại không dấu vết tránh về phía sau.
Lương Diễm Thu không tát trúng người, giận tím mặt, con ranh này lại dám trốn?
Tạo phản rồi!
Nhưng ngay sau đó, con ngươi đen trắng rõ ràng của Đường Mật rơi xuống từng giọt nước mắt trong suốt, vô tội nghẹn ngào nói:
“Dì, dì thật sự hiểu lầm rồi, là chị Phương Phương lo lắng cháu bị say nắng, liền bảo cháu vào phòng chị ấy đọc sách ngồi quạt, còn dặn nếu chị ấy không gọi thì cháu đừng đi ra ngoài.”
“Cháu chưa từng ngồi quạt mát, cảm thấy rất thoải mái, không cẩn thận ngủ thϊếp đi, cháuthật sự không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là sao?”
Giọng nói Đường Mật run rẩy nói xong, tựa như cô gái ngoan ngoãn bị ngược đãi.
“Mày còn giả bộ hả, con ranh con này, tao phải gϊếŧ mày...” Lương Diễm Thu nổi giận đỏ mắt, giương nanh múa vuốt nhanh chóng nhào tới Đường Mật.