Chương 6: Dẫn Trai Về Nhà Là Ai?

Ngày thường Lương Diễm Thu quả thật rất biết cách làm người.

Nhưng cho dù là một người rất giữ thể điện, lúc này nhìn sự trong sạch của con gái bị hủy, còn bị nhiều người vây xem như vậy, bà ta làm sao có thể bình tĩnh được.

Đây chính là con gái bảo bối bà ta mang thai mười tháng, làm sao có thể để cho loại đàn ông này chà đạp?

Đối mặt với Lương Diễm Thu lúc này hô đánh đánh gϊếŧ, Đường Mật nhanh chóng trốn bên cạnh hàng xóm xung quanh.

Cô còn không quên cầu xin tha thứ, “Dì, con thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, cầu xin dì đừng đánh con...”

Hàng xóm xung quanh nhìn không được, nhao nhao đến khuyên can.

“Diễm Thu, đứa nhỏ Đường Mật này luôn luôn rất ngoan, tuy nói là thân thích từ nông thôn đến, nhưng từ khi tới nhà mấy người kể cả vất vả hay gì đều không một câu oán giận, bà nói người ta hại Phương Phương, bà có chứng cớ gì không?”

“Đúng vậy, tôi thấy chính là Phương Phương coi trọng nam thanh niên này, hai người nhất thời không đành lòng ở trong phòng làm việc, không nghĩ tới các người lại lấy Đường Mật ra làm lá chắn.”

“Phải đó, Phương Phương cũng lớn rồi, đã đến tuổi kết hôn...”

“...”

Vốn chuyện này đã khiến người ta tức giận, nhưng hàng xóm láng giềng lại mang thái độ đổ thêm dầu vào lửa/



Lương Diễm Thu tức giận đến nỗi tóc cũng muốn bốc cháy, hận không thể đánh Đường Mật ngay tại chỗ.

Đầu Giang Xuân Phương còn choáng váng, nhưng nghe được mỗi người một câu chửi bới mình như vậy, cô ta tức giận đến nổi trận lôi đình, giận đến ngu người, cất giọng mắng to:

“Là Đường Mật đang nói dối, đúng là Đường Mật hại tôi, gian phòng tạp vật này chính là nơi cô ta thường ngày ngủ, sao tôi lại chạy đến chuồng chó này ngủ, tất cả đều là âm mưu của cô ta, cô ta là một tiện nhân ác độc vô nhân tính!”

Đường Mật không dấu vết cong khóe miệng.

Xem ra Giang Xuân Phương cũng biết chuyện mình làm không có nhân tính cơ đấy!

Chuyện này nếu xảy ra với Đường Mật thì không liên quan gì đến cô ta, nhưng xảy ra với cô ta thì lại là ác độc mười phần!

Đúng là kẻ tiêu chuẩn kép!

Mà được Giang Xuân Phương hùng hùng hổ hổ nhắc nhở như vậy, có người nhìn kỹ vào phòng nhỏ, lúc này nhíu mày: “Tôi nói này Khải Hoa, tuy nói Đường Mật là con của thân thích ở nông thôn, nhưng ông cũng không thể mặc kệ đứa nhỏ như vậy, tôi thấy đứa nhỏ này ngày thường vừa nấu cơm lau nhà giặt quần áo, công việc gì cũng làm cho nhà mấy người, bên ngoài mời một bảo mẫu cũng không chịu khó như vậy, thế mà ông để đứa nhỏ ngủ ở đây?”

“Cũng khó trách bị bệnh, đổi lại là ai cũng sẽ say nắng, đúng là đáng thương...”

Những người hàng xóm khác đều đến xem xét kỹ, lại tràn ngập thương hại tình cảnh của Đường Mật.

Trong phòng tạp vật ngay cả cửa sổ cũng không có, nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn dầu hỏa, có thể nhìn thấy một chiếc giường gấp nho nhỏ chỉ trải một cái chiếu cỏ rách, bên trong tạp vụ đặt một đống đồ đạc, mùi vị không dễ ngửi, còn đặc biệt oi bức, người bình thường ngủ trong phòng đều sẽ bị bệnh.