Chương 4: Mối Thù Đã Kết!

Giang Xuân Phương đột nhiên có chút sầu, nếu tiện nhân này gả cho Ngô gia, vậy sau này ai hầu hạ cô ta?

Đường Mật lại pha một chén, nhưng Giang Xuân Phương đột nhiên cảm thấy người choáng váng, Đường Mật vẫn nhu thuận hiểu chuyện đỡ lấy cô ta, giọng nói dịu dàng, không hề có tính công kích, “Chị ơi, chị không sao chứ?”

“Cảm thấy hơi choáng váng.”

Đường Mật nhếch khóe môi xinh đẹp, “Chị ơi, có thể chị bị say nắng rồi.”

Giang Xuân Phương lúc này đã hoa hết cả mắt, hai chân cũng có chút không nghe sai khiến.

Đường Mật đỡ cô vào phòng, “Chị gái, chị cần phải nghỉ ngơi thôi.”

Khi mẹ của Giang Xuân Phương là Lương Diễm Thu dẫn đứa con trai của Ngô gia đến, trong phòng khách không có ai, trong phòng Giang Xuân Phương khóa trái, bên trong là tiếng nhạc phát ra từ băng phát thanh.

Bà ta nhíu mày, lại để ý đến một cái bát rỗng trên bàn, bên cạnh còn đặt một tờ giấy gói thuốc.

Lương Diễm Thu trong lòng vui vẻ, lập tức đi vào phòng Đường Mật nhìn thử, trong phòng tạp vật tối tăm không lắp đặt đèn, nương theo ánh đèn trong phòng khách, có thể mơ hồ nhìn thấy một cô gái đang ngủ say.

Cô gái chỉ mặc quần đùi áo may ô, quay mặt về phía tường.

Lương Diễm Thu nhếch miệng cười, bà ta đã biết mà, chuyện này thành công rồi.

Quả nhiên thông minh nhất vẫn con gái mình, làm chuyện tốt xong liền trốn về phòng, trong chốc lát có người truy cứu, con gái chỉ cần nói mình ở trong phòng nghe nhạc, không biết chuyện gì xảy ra là được.

Bà ta xoay người nói với Ngô Chính: “Có thể cưới được vợ hay không, thuận theo tâm ý của cha mẹ cậu, vậy phải xem biểu hiện của cậu đấy.”



Trong lòng Ngô Chính rất bài xích chuyện này, nhưng vì một lời giải thích cho cha mẹ, sau này được ở bên người tình, hắn nhất định phải làm như vậy.

Hắn nghe nói Đường Mật tính cách ngoan hiền, ít nói, là một người ngoan ngoãn mười phần, hơn nữa còn cần cù.

Cưới kiểu phụ nữ này, mai sau không gây chuyện, dễ khống chế, còn có thể hầu hạ cha mẹ hắn, rất thích hợp với hắn.

Dưới ý bảo của Lương Diễm Thu, hắn đi vào gian phòng tạp vật u ám oi bức kia, một bên thầm mắng đây là nơi ở của người sao? Một bên động thủ cởϊ áσ và quần.

Hắn chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, nhịn cảm giác buồn nôn khi chạm vào phụ nữ, nằm sát cô gái đang ngủ say kia.

Lương Diễm Thu cười tủm tỉm để lại cho phòng một ngọn đèn, sau đó liền đóng cửa lại.

Trong phòng con gái vẫn vang lên tiếng nhạc, bà ta không quá để ý, ra ngoài tìm mấy người phụ nữ lắm chuyện nhất đến nhà làm khách, thuận tiện nhìn xem “Chuyện tốt” mà “Đường Mật” và đứa con trai Ngô gia vẽ lên.

Đường Mật đứng trong phòng Giang Xuân Phương, ôm chân ngồi trên giường, trong đôi mắt to tròn kia không có một chút ánh sáng nào.

Căn phòng nhỏ của cô mùa hè nóng mùa đông lạnh lẽo, đặc biệt là mùa hè oi bức có thể cởi bỏ lớp da của cô, mặc dù bị bệnh là bị đả kích bởi thành tích thi đại học, nhưng cũng có quan hệ trực tiếp với môi trường sống.

Mà phòng hai vợ chồng Giang Khải Hoa và hai chị em Giang Xuân Phương đều có quạt lớn, quạt cả đêm cũng không dừng lại, không ai chân chính thương hại quan tâm tới cô.

Cô chịu đủ tất cả những chuyện này, kiếp trước những khổ sở mà cô phải trải qua, bây giờ cô sẽ trả lại hết cho bọn họ.

Không, cô sẽ khiến họ phải trả giá gấp đôi!