Chương 17: Vị Hôn Phu!

Nhưng mà theo tiếng kêu cứu của Đường Mật, Ngô Chính bị người ta đấm cho một phát lăn lộn trên mặt đất, không hề có lực đánh trả.

Máu mũi hắn chảy thẳng ra, hàm răng bị đánh rụng hai cái, đảo mắt người đã bị trói đưa đến đồn cảnh sát.

Đường Mật cũng tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp Thẩm Vệ Châu trên đường cái, là Thẩm Vệ Châu thấy nghĩa dũng đánh Ngô Chính, còn đưa người đến đồn cảnh sát.

Người đàn ông cô vừa đυ.ng phải hình như là anh.

Người này là vị hôn phu mà cô đã được đính hôn từ nhỏ.

Nhìn người đàn ông thân cao to trước mặt, dáng vẻ chín chắn, anh mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần đen thon dài quấn lấy đôi chân dài kia, cánh tay màu lúa mì thon dài mà rắn chắc, quanh người dường như đóng băng.

Đường Mật lần đầu tiên gặp anh là khi anh năm tuổi, người này lớn hơn cô sáu tuổi, khi còn bé ấn tượng chỉ dừng ở tính cách lạnh như băng không thích nói chuyện, rất dọa người.

Bởi vì ông ngoại cô từng cứu ông nội Thẩm Vệ Châu, ông nội Thẩm sống chết muốn kết thân, vì thế khi bọn họ còn rất nhỏ, hai ông cũ đã đính hôn cho cả hai.

Nhưng Thẩm Vệ Châu trưởng thành đã từ chối cuộc hôn nhân này.

Mà ông ngoại sau đó cũng cảm thấy để cho cô gả cho Thẩm Vệ Châu không thích hợp, bởi vì thẩm Vệ Châu sau khi lớn lên liền đánh nhau ẩu đả, là tên côn đồ nổi danh mười dặm tám xã, vì thế nảy sinh ý định hủy hôn ước, nhưng ông nội Thẩm cắn chết không buông miệng, chính là muốn kết thân.

Nhưng mà kiếp trước sau khi cô gả cho Ngô Chính, hôn sự đã biến mất.



Chỉ là cuộc sống sau này của cô không tốt, ông ngoại nhờ Thẩm Vệ Châu tới đưa đồ cho cô, lúc ấy Thẩm Vệ Châu thấy mẹ Ngô Chính và Ngô Chính đối xử không tốt với cô, cô thậm chí còn bị Ngô Chính đánh trúng viện, Thẩm Vệ Châu nhìn không được, ra tay hung hăng đánh Ngô Chính.

Nhưng vì đánh quá mạnh, Thẩm Vệ Châu còn bị giam giữ.

Anh cũng không thích cô, lại không đành lòng cô tuổi còn trẻ chịu tội như vậy, hơn nữa quan hệ hai nhà, cho nên anh hứa hẹn sẽ dẫn cô thoát ly khổ hải.

Nhưng cuối cùng cô không đợi anh, lại để mình trở thành kẻ gϊếŧ người.

Thẩm Vệ Châu hiển nhiên không nhận ra Đường Mật, đưa kẻ lưu manh đến đồn cảnh sát thì chuẩn bị đi, chính là kiểu làm việc tốt không để tên, phải đợi đến lúc Đường Mật đuổi tới cửa gọi anh lại.

“Vệ Châu...”

“Ừm?” Thẩm Vệ Châu không nghĩ tới cô gái xinh đẹp trước mặt này lại biết mình, lạnh giọng hỏi: “Cô là ai?”

Thẩm Vệ Châu không nhận ra cô cũng là chuyện bình thường.

Bởi vì bọn họ từ nhỏ không gặp nhau mấy lần, nhất là sau khi đính hôn, Thẩm Vệ Châu liền tránh xa cô, số lần bọn họ gặp nhau còn đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa còn chưa từng chính diện trao đổi.

“Tôi là Đường Mật, năm nay mười bảy tuổi, nhà ở đại đội Đào Khê xã Thất Tinh, ông ngoại tôi là Đường Thanh Miêu, bạn của ông nội Thẩm, trước kia chúng ta đã gặp qua.”

Đường Mật tự giới thiệu mình như một học sinh ngoan, ở trước mặt người đàn ông cao lớn, cô có vẻ vừa gấp gáp vừa khẩn trương.