Chương 16: Cứu Mạng!

Trong chốc lát cô chuẩn bị lấy ít hộp giấy về dán, có thể kiếm được vài đồng, hiện tại cô rất cần tiền.

Nhưng khi cô đi vào xã cung ứng tiêu thụ, tình cờ gặp Ngô Chính đạp xe đi ngang qua.

Ngô Chính liếc mắt một cái liền nhận ra Đường Mật đi vào xã cung ứng tiêu thụ.

Tuy rằng hắn không thích phụ nữ, nhưng không thể không thừa nhận, Đường Mật thật sự rất xinh đẹp.

Tuy rằng gầy gò, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng thắng ở làn da trắng nõn, ngũ quan xuất chúng, so với người phụ nữ đôi mắt nhỏ gò má cao ngất như Giang Xuân Phương, quả thực là tiên nữ.

Vả lại tính cách Đường Mật rất tốt!

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn muốn cưới Đường Mật.

Giang Xuân Phương kia cưới về hoàn toàn là chịu thêm tội.

Hắn không muốn lấy cô ta.

Đường Mật chọn hơn nửa ngày, chỉ mua một chiếc áo sơ mi kẻ sọc rẻ nhất, đang muốn trả tiền thì Ngô Chính ra tay, “Bao nhiêu tiền, tôi trả.”



Ăn nói đúng là thổ hào.

Như kiểu phú nhị đại giàu kếch xù.

Đường Mật nhìn hắn, đủ loại hồi ức không chịu nổi kiếp trước trào dâng trong đầu, làm cho hận ý trong lòng bành trướng, nhưng trên mặt cô vẫn lộ ra nụ cười như hoa, “Vậy thì cám ơn anh rể.”

Sau đó không thèm để ý sắc mặt cứng đờ của Ngô Chính, lại mua thêm một cái áo sơ mi, một chiếc quần jeans, một cái mũ lưỡi trai, cộng thêm một đôi giày vải mới, “Anh rể cũng giúp tôi thanh toán mấy thứ này đi!”

Ngô Chính ở bên ngoài cũng kẻ sĩ diện, nếu đã nói muốn trả, khẳng định phải trả, hay lắm, vèo cái tốn hai mươi đồng, tốn nửa tháng lương.

Đây là tiền lương mà hắn vừa nhận được!

Hắn đột nhiên luyến tiếc, nắm chặt tiền giấy, nhưng nhân viên bán hàng người ta nhìn hắn, âm thầm so kè.

Cuối cùng Ngô Chính thật sự ngại quỵt nợ, chỉ có thể nhịn đau đớn như cắt thịt trả tiền.

Hắn trả tiền xong, xoay người trông thấy Đường Mật đã biến mất.

Mẹ nó!



Ngô Chính trong lòng hùng hùng hổ hổ, tiêu tiền hắn rồi mà đòi muốn chạy à.

Hắn cưỡi đạp xe dạo một vòng, cuối cùng phát hiện Đường Mật mua bánh ở quầy bánh ở phố thứ hai, hắn trực tiếp xông tới, “Đường Mật...”

Đường Mật nhìn thấy hắn liền muốn nôn, trực tiếp chạy đi.

Đường Mật chạy rất nhanh, trước mặt còn đυ.ng phải một người, l*иg ngực đối phương rất cứng rắn, trước mắt cô choáng váng, mơ hồ còn ngửi thấy mùi thuốc lá cực nhạt, bởi vì chạy vội, chỉ kịp nói xin lỗi rồi bỏ chạy.

Nhưng Ngô Chính đã đuổi theo ở phía sau, tàn nhẫn giữ chặt cổ tay cô, “Tiện nhân, cô chạy cái gì?”

Đường Mật không nói lời nào, Ngô Chính hung tợn nói: “Cô đừng tưởng tôi ngu ngốc thế chứ, hôm đó có phải do cô giở trò hay không? Cho nên bây giờ nhìn thấy tôi mới cảm thấy chột dạ?”

Ai ngờ Đường Mật giương lên đôi mắt đẹp rực rỡ, đột nhiên buông cổ họng hô to: “Cứu mạng, lưu manh, đồ xấu xa, buông tôi ra, buông ra...”

Ngô Chính không ngờ Đường Mật lại chơi mình một vố, gọi anh rể rồi, tiền cũng trả, cô nói trở mặt liền trở mặt.

Phụ nữ trên thiên hạ đúng là thứ đáng ghét!

Ngô Chính càng nhìn cô,càng không muốn buông tha cô.