Cô lập tức cười, ngước mắt nhìn anh: "Lục Điện Khanh, tôi tin tưởng chuyện này anh có đủ năng lực và tài nguyên để xử lý, bây giờ, mời anh phát huy sở trường đi."
Lục Điện Khanh nghe nói như vậy, ánh mắt nhìn cô, ánh mắt rơi trên hàng lông mi dài rậm của cô.
Hàng lông mi run run theo nụ cười của cô.
Ánh mắt anh thay đổi, từ ánh mắt, đến giọng nói phát ra cũng không một chút gợn sóng: "Yên tâm, anh hai của cô sẽ không có chuyện gì."
Lúc này, Lâm Vọng Thư cũng không còn gì lo lắng.
Lục Điện Khanh là một người đáng tin, trên thực tế, trong mười mấy năm sự nghiệp của mình, dù là nhiệm vụ có khó khăn như thế nào đi chăng nữa, anh vẫn luôn hết mình vì nhiệm vụ của mình.
Cô liền cười một tiếng: "Lục Điện Khanh, tôi rất cảm ơn anh."
Lục Điện Khanh hơi rũ ánh mắt, khoảng cách quá gần, từ góc độ của anh, có thể thấy rõ dáng vẻ cô ngửa mặt cười.
Thậm chí giống như có một mùi thơm nhẹ nhàng xộc vào mũi.
Lục Điện Khanh dời tầm mắt, nhẹ nhàng nói: "Cô không cần phải cảm kích tôi, theo như lời cô nói, chuyện này vốn là do tôi mà ra, là tôi hiểu lầm ý của cô, cũng là do tôi nhiều chuyện."
Lâm Vọng Thư: "Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách anh, dù sao như thế nào, con người Lôi Chính Đức cũng chính là như vậy."
Lục Điện Khanh: "Chuyện anh hai của cô, có thể viết đơn khiếu nại, tôi có thể giúp cô hỏi Trung tổ bộ."
Lâm Vọng Thư: "Cũng không cần đâu. Tôi đã viết đơn khiếu nại, chỉ là bây giờ đơn từ quá nhiều, chỉ có thể từ từ đợi."
Lục Điện Khanh gật đầu.
Lâm Vọng Thư lại nói: "Đúng rồi, cảm ơn anh đã cho tôi tài liệu học tập của chương trình trung học phổ thông, bây giờ tôi xem qua một chút, nhất thời liền cảm thấy kiến thức của mình tăng lên không ít."
Lục Điện Khanh: "Không cần khách sáo, vốn là cũng không còn dùng nữa, cô lấy đi thì vật tẫn kỳ dụng, cũng là chuyện tốt."
Lâm Vọng Thư: "Đây dù sao cũng là những thứ trước kia anh đã dùng qua, tôi còn xem phần anh ghi chép một ít."
Lục Điện Khanh nhàn nhạt nói: "Ừ."
Lâm Vọng Thư thật ra chỉ muốn cùng anh nói chuyện nhiều một chút, cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với anh cũng là tốt cho tương lai của mình.
Mấu chốt bây giờ là anh ấy đối với mình có chút áy náy, đây là điểm cô có thể lợi dụng để khai thác.
Nhưng ai biết, cô mới vừa tìm được đề tài, bên kia lại có người xuống xe, Lục Điện Khanh liền nói: "Tôi ngồi xuống trước."
Lâm Vọng Thư: "A, được."
Vậy anh liền đi tới ngồi xuống.
Cách chỗ ngồi của cô một hành lang, chắc chắn không thích hợp để vươn lên nói chuyện.
Lâm Vọng Thư không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Trong lòng cô suy nghĩ chuyện này, có Lục Điện Khanh đứng ra đảm bảo, cô cảm thấy chuyện này của anh hai có thể cứu được, coi như thật sự có phải vào, xem ra Lục Điện Khanh cũng sẽ lo tới cùng.
Nhà bọn họ dù gì cũng là một trâm anh thế gia, rất có tài nguyên.
Lâm Vọng Thư suy nghĩ những chuyện này, ngược lại cảm thấy theo như mình tính toán cũng xem là tốt.
Cuối cùng cô theo bản năng liếc nhìn về phía Lục Điện Khanh.
Hoặc là do từ đơn vị trở về, quần áo của anh trông có vẻ nghiêm túc hơn so với ngày thường. Cả người mặc âu phục màu xám tro, được ủi thẳng, khiến cho thân hình cao ráo, khí chất của anh, so với xe buýt chật chội hoàn toàn khác biệt, cho tới những người xung quanh cũng lặng lẽ nhìn anh.
Chỉ là anh lại không cảm thấy như vậy, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía trước, tinh thần tỉnh táo, dáng vẻ nghiêm nghị, bất khả xâm phạm.