Chương 49: Làm Loạn Một Trận (3)

Lâm Vọng Thư chậm rãi thu hồi ánh mắt, suy nghĩ có vài người vẫn là có thể lợi dụng một chút.

Trước những điều này, cô lại có tâm tình nhìn một chút phong cảnh ngoài cửa sổ, cô chỉ bên ngoài đường phố nói: "Ninh Bình em nhìn xem, đó chính là chùa Báo Quốc, chúng ta sắp đến rồi."

Ninh Bình không hiểu cái gì là chùa Báo Quốc, chỉ là cô giống như hiểu, liền gật đầu: "À, ra đây chính là chùa Báo Quốc."

Lâm Vọng Thư: "Sắp đến, chúng ta nhanh chóng xuống xe."

Bên kia, Lục Điện Khanh cũng đứng dậy, cùng hai người xuống xe.

Sau khi xuống xe. Lục Điện Khanh nhanh chóng đưa hai người đến Lôi gia, sau khi đi vào đường hẻm, đi ngang qua một nơi, Lâm Vọng Thư nhìn vào bên trong một cái, căn nhà này còn sót lại giấy niêm phong, đã bị xé.

Lâm Vọng Thư liền thuận miệng hỏi: "Căn nhà này trước kia bị niêm phong sao?"

Lục Điện Khanh nghe được cô hỏi, nhìn cô một cái: "Đúng, đây là nhà tôi, trước năm mười hai tuổi, tôi ở đây. Trước kia niêm phong, bây giờ chính sách cải cách, muốn trả lại."

Lâm Vọng Thư dĩ nhiên biết điều này, sân nhà anh rất lớn, nhà còn có một cây hương xuân cổ thụ, cây hương xuân càng lúc càng lớn, nhà khác là lúc cốc mưa mới có thể hái được mầm hương xuân, nhà anh có cây lớn trăm năm, qua xuân phân là có thể hái, hơn nữa có thể hái được ba bốn đợt.

Cho nên Bà nội Hồ mỗi lần gặp xem chia cho mọi người một ít mầm hương xuân để mọi người nếm thử một chút.

Mùi vị quả thật không tệ, Lâm Vọng Thư rất thích.

Lâm Vọng Thư: "Quả thật không tệ, có phải anh muốn nhanh chóng dọn vào nơi này ở đúng không?"

Lục Điện Khanh: "Đúng."

Đang lúc nói như vậy, đã đến chỗ Lôi gia, hai nhà của bọn họ đều là ở trong một con hẻm, chỉ là không giống nhau. Của Lục gia là tư sản, còn Lôi gia là chính sách trợ cấp, cấp cho Lôi gia lão tử một căn nhà, là sở địa chính Bắc Kinh.

Vừa đến trước cửa Lôi gia, chỉ thấy cửa mở ra, bên trong nghe được âm thanh gây gổ, nghe tiếng đó, hình như là Lôi Chính Đức đang cãi nhau với mẹ mình là Trầm Minh Phương.

Trầm Minh Phương giận đến mức đổi giọng: "Bình thường tao la mắng anh em mày mấy câu, mày liền ngại nói dông dài, bây giờ thì hay rồi, chạy đến để cho người ta đánh, người ta đánh tới cửa, mày còn ra che chắn, uổng công nuôi dưỡng đứa con trai này, nhìn dáng vẻ nhu nhược của mình, có thể có chút tiền đồ không?"

Lôi Chính Đức tính tình ngang ngược: "Mẹ, như thế nào gọi là chạy lên để cho người ta đánh chứ, đó không phải là không hiểu chuyện sao, nói cho cùng, con không thấy rõ, người ta che mặt, con có biết là ai, cũng không thể cứ như vậy lấy chậu cứt đổ lên đầu anh Thư Vọng, đến lúc đó mẹ đến sở cảnh sát, người ta còn nói mẹ đổ oan cho người ta!"

Lâm Vọng Thư vừa nghe, đây là anh cô không ra mặt, cho nên sẽ không bởi vì chuyện này mà gặp họa?

Lập tức thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ anh mình vẫn còn chút tỉnh táo, mình lại lo lắng vô ích.

Lục Điện Khanh bên cạnh tự nhiên cũng nghe được, tỏ ý cô lui ra sau quay về, cô cũng sẽ tùy anh lui ra cửa.

Lục Điện Khanh hơi nhích đến gần cô, cúi đầu, hạ thấp giọng nói: "Chuyện anh cô cũng không cần phải nói. Chuyện của cô và Lôi Chính Đức, nếu như cô không muốn liên quan, bây giờ có thể nói rõ, tôi và cô cùng vào nói."

Giọng nói anh nhẹ nhàng, trầm lắng, ở bên tai.

Lâm Vọng Thư do dự một chút: "Tôi muốn nói rõ ràng, sau này hoàn toàn vạch rõ, không muốn liên quan tới."