Chương 47: Làm Loạn Một Trận (1)

Nói tới đây, đột nhiên cô có chút nổi nóng, hai gò má đỏ ửng, phần ngực phập phồng, giống như một đóa hồng đang tức giận, kiều diễm sáng rực, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Khoảng cách quá gần, Lục Điện Khanh đột nhiên mặt cũng đỏ ửng, anh mím môi, lui về sau một bước.

Ninh Bình nghe lời này của Lâm Vọng Thư, trợn mắt há mồm, còn có thể nói như vậy sao? Cô cảm thấy chị cô thật lợi hại, cô càng mở to mắt.

Lục Điện Khanh: "Lâm Vọng Thư, tôi chẳng qua là nhắc tới tin vịt của chúng ta ở nơi này, hỏi tới chuyện anh ta coi mắt. Chuyện giữa hai người, tôi cũng không có nói gi thêm."

Lâm Vọng Thư: "Vậy thì thế nào, đây là chuyện giữa hai chúng tôi, anh sao lại phải đi hỏi? Nếu như anh tôi thật sự có chuyện gì, Lục Điện Khanh, chuyện này anh không xong với tôi."

Lục Điện Khanh cau mày: "Anh cô đi tìm Chính Đức?"

Lâm Vọng Thư: "Đúng, tính khí của anh tôi anh cũng biết, anh ấy đi còn có thể làm chuyện gì tốt?"

Lục Điện Khanh: "Vậy tôi cùng cô đến Lôi gia."

Nhà của Lôi Chính Đức ở Tân Nhai, mấy người liền ngồi lên xe điện.

Lâm Vọng Thư ít nhiều cũng có chút lo lắng, cô sợ anh mình bị Lôi gia chèn ép.

Ninh Bình là hơi mơ màng, hơi cau mày, vặn đầu ngón tay, nhỏ giọng lải nhải: "Sớm biết như thế này em đã ngăn anh ấy lại, vạn nhất đừng xảy ra chuyện chứ."

Lục Điện Khanh an tĩnh đứng một bên, sắc mặt không thay đổi, nhìn thẳng ra ngoài cửa xe --- anh không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng.

Lâm Vọng Thư đang ngồi, liếc mắt nhìn anh một cái.

Anh liền vội vàng rũ mắt xuống: "Sao?"

Lâm Vọng Thư cũng không còn tức giận, cô bây giờ đã là một Lâm Vọng Thư hoàn toàn lý trí: "Lục Điện Khanh, anh tôi mới trở về, chuyện là... trên người còn mang..."

Cô khó mà nói ra rằng chuyện trốn từ nông thôn về là trái phép, không thể làm gì khác hơn là kín đáo một chút.

Lục Điện Khanh hiểu ý: "Cô sợ là anh ấy lúc này đi vào, sẽ xảy ra chuyện?"

Lâm Vọng Thư gật đầu: "Đúng vậy... Chắc chắn xảy ra chuyện, anh nói xem phải làm sao bây giờ? Anh ấy mà đi vào chắc chắn sẽ không ra được, hơn nữa lại lớn chuyện rồi, còn chưa biết như thế nào, tình huống của anh ấy và người bình thường không giống nhau."

Lục Điện Khan: "Nhà tôi và Lôi gia cũng có kết giao, thường xuyên đến và đi, tôi có thể đến Lôi gia để khuyên chú Lôi, còn Chính Đức, tôi tin là anh ấy cũng sẽ không làm khó anh hai của cô."

Lâm Vọng Thư: "Anh tin? Anh dựa vào cái gì?"

Lục Điện Khanh: "Bằng cách tôi và anh ấy đã quen biết nhiều năm, anh ấy mặc dù tính tình hấp tấp làm việc không yên, nhưng theo như những gì tôi biết về anh ấy, cho dù anh ấy bị đánh, cũng tuyệt đối sẽ không làm lớn đến sở cảnh sát."

Lâm Vọng Thư hừ lạnh, cười một tiếng: "Anh tin, tôi không tin."

Lục Điện Khanh: "Coi như có vào sở cảnh sát, chúng ta cũng có thể nói đây chỉ là hiểu lầm, nếu như đã báo án, tôi sẽ dùng tất cả tài nguyên để xử lý tốt chuyện này."

Lâm Vọng Thư nghe anh nói như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm.

Bình thường mặc dù anh trầm mặc ít nói, nhưng những lời nên nói, một câu cũng sẽ không thiếu, mấy lần gặp biến cố cũng đều rất bình tĩnh, ngăn cơn sóng dữ, biến nguy thành an, sau khi thương lượng, tham dự hàng loạt những dự án mua sắm những máy móc kĩ thuật quốc tế, cũng dựa vào năng lực đàm phá, vì quốc gia mà tiết kiệm được một số tiền đáng kể.