Chương 8

----

"Mẹ, mẹ muốn đánh con sao?"

Hai mắt Vương Mai nhất thời đỏ lên.

"Nếu không vì cô thì Tiểu Cương sẽ không hận tôi, tôi một nắm phân một nắm nướ© ŧıểυ nuôi cô lớn dễ dàng lắm sao, nuôi phải cái đồ hại người."

Nghe vậy, Vương Mai không vui, cao giọng nói.

"Từ nhỏ con làm việc, giặt quần áo nấu cơm, mẹ đã bao giờ nuôi con?"

"Khó trách Hứa Nhất Ngưng không gả tới đây, vẫn là người trong thành thị có nhiều kiến thức.

Nhưng khổ cho con đây, mẹ là một người phụ nữ cay nghiệt, trong lòng chồng con có người khác, muốn thân thể của con nhưng nửa đêm lại ghét bỏ con bò xuống đất ngủ, sao không để con chết cho rồi."

Lâm Đinh Hương và Vương Quý nhìn nhau, không dám lên tiếng, không nghĩ tới mình sẽ nghe được những chuyện này.

Vương Cương quá đáng mà, muốn thân thể người ta nhưng lại ghét bỏ, kéo quần không nhận vợ.

Lâm Đinh Hương có chút đồng cảm nhìn Vương Mai, khó trách tính tình đối phương thay đổi, đổi lại là người khác thì có thể chịu sao.



"Không, con chết cũng chẳng có ích gì, dù sao cũng không có ai thật lòng đối xử với tốt với con, còn không lan truyền ra bên ngoài, đừng ai hòng yên thân."

Vương Mai đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt có chút quỷ dị.

Cô bình tĩnh cất bước, muốn đi ra ngoài.

Buồn cười là nhà họ Vương gia không ra làm sao nhưng toàn là mấy kẻ sĩ diện.

"Vương Mai, cô không sao chứ? Đừng xúc động."

Vương Quý nuốt nước miếng, cảm thấy đầu óc đối phương bị Vương Cương kí©h thí©ɧ xảy ra vấn đề.

Không chỉ có Vương Quý như thế, Hoàng Như cũng kinh hồn bạt vía, phải biết rằng Vương Mai gánh không nổi chuyện này.

Lúc trước bà ta không nên để cho cô gả cho Tiểu Cương, còn không bằng bán cho tên độc thân đầu thôn kiếm chút tiền sính lễ.

"Mẹ tha cho con một lần."

Hoàng Như túm lấy cánh tay kéo cô lại dù vẫn đang tức giận.

Nếu mấy bà tám trong đại đội biết, Vương gia bọn họ còn mặt mũi nào ra ngoài, bà ta cũng không muốn trở thành đề tài trò chuyện của mọi người.



"Ở nhà này con ăn không đủ no..."

"Cho cô ăn!"

"Trên mặt con có sẹo, con cũng không dám ra ngoài, lỡ như ra ngoài có người hỏi làm sao mà bị sẹo?"

Hoàng Như do dự chút, mua thuốc?

Mua thuốc không tốn tiền sao!

Kiếp trước cũng như thế, dù sao Vương Mai còn trẻ nên vẫn thích chưng diện, lúc cô đòi tiền đã bị từ chối, vết sẹo đã theo cô một thời gian, đến muốn điều trị thì đã muộn.

"Con vẫn không nên làm vợ anh Cương Tử, chờ hai ngày nữa kết thúc hôn lễ anh ấy lại so sánh con với Hứa Nhất Ngưng.

Đảm bảo anh Cương Tử sẽ tức giận, suy cho cùng vẫn sẽ oán tránh mẹ thôi, nếu mẹ để anh Cương Tử cưới Hứa Nhất Ngưng thì sẽ có chuyện hôm nay sao?

"Cho cô tiền!"

"Mẹ thật tốt, mẹ yên tâm đi, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ."

Vẻ mặt Vương Mai trở nên dịu dàng, giống hệt hình tượng lúc trước, không hề có sự bất thường như vừa rồi.