----
“Cô không quan tâm sao?”
"Đương nhiên, em sợ ngủ chung với nhau thì nôn ra người anh mất, khiến anh ám ảnh trong lòng!”
“Con đàn bà đê tiện!"
So với sự dịu dàng nhỏ nhẹ của Hứa Nhất Ngưng đối với Trần Phong, thì Vương Mai đặc biệt thô lỗ điêu ngoa. Vương Cương hối hận lúc trước trong cơn tức giận đã cưới đối phương.
Vương Cương dùng ánh mắt oán hận hung hăng nhìn về phía Vương Mai, anh ta lấy thắt lưng quần ra trực tiếp đi lên giáo huấn đối phương một trận, dám coi anh ta là phân, ai cho cô lá gan đó.
Vương Mai đương nhiên không chịu ngoan ngoãn chờ bị đánh, đối phương đánh không nể tình, kiếp trước cô đã cảm nhận được đau đớn.
“Vương Cương hôm nay nếu anh dám đánh em, bây giờ em sẽ đến nhà Hứa Nhất Ngưng nói với cô ta chuyện bạo hành gia đình và chuyện anh đại tiện ra quần, khiến cô ta hoàn toàn ghê tởm anh.”
Vương Mai khoanh tay trước ngực, hứng thú nói: "Chỉ nói với một mình cô ta thì có ích lợi gì, còn phải nói với thím tiết, bà ấy có quan hệ tốt với chủ nhiệm Thẩm, phải tới giúp một tay.”
Biết cô nói được làm được, Vương Cương chỉ có thể buông dây lưng quần xuống, hàm răng anh ta nghiến ken két, giận quá hóa thẹn: "Cô được lắm, thật sự rất được!"
Nói xong, Vương Cương đi vào căn phòng lớn nhất "rầm" một tiếng đóng cửa lại, trước khi đi không quên lạnh lùng nhắc nhở Vương Mai làm cơm xong đưa vào cho anh ta.
Chờ Vương Cương đi rồi, Vương Mai lấy từ trong túi ra một miếng thịt khô đặt ở trong miệng, đè nén kinh hãi của mình lại.
Bởi vì phải nấu cơm, Vương Mai cầm nồi niêu xoong chảo đi ra hành lang.
Tầng một dưới lầu là một nhà bếp công cộng, để tiện cho tất cả mọi người sử dụng lần lượt, mỗi nhà còn đều dự phòng bếp lò. Về phần bếp lò, lúc Vương Cương ở ký túc xá công nhân viên đã sớm để lại cho thím Tiết đun nước.
Điều kiện vệ sinh nhà bếp công cộng không tốt lắm, chật chội không nói, trải qua khói hun lửa đốt, lâu ngày bên trong chưa một mùi khói dầu nồng đậm.
Chính giữa phòng bếp là một loạt vòi nước, bình thường nấu cơm, múc nước đều lấy từ nơi này. Lúc này bốn, năm người phụ nữ mặc áo bông hoa đang ở phía trước rửa rau vừa rửa vừa cười nói.
Nói xong liền nói tiếp về cảnh tượng Hứa Nhất Ngưng chiên trứng gà, cảnh tượng kia trăm năm khó gặp.
"Trứng gà kia đen như đáy nồi, đây đâu phải là chiên trứng gà, rõ ràng là đang chiên... đáy nồi."
Người phụ nữ mắt nhỏ trong số đó dừng lại một chút, ở dưới ánh mắt mọi người chậm rãi phun ra hai chữ.
“Lúc đó mọi người có thấy không, người phụ nữ của Trần Phong trực tiếp ném trứng gà đi, trứng gà năm xu một quả, nói ném là ném luôn.