Chương 47

----

Lúc trước còn là thanh niên trí thức chứ, một chút khí chất của nhân dân lao động cũng không nhìn ra! Tôi cũng không nhìn thấy trứng gà chiên phía sau cô ta có đen hay không.”

“Nhìn cô ấy rất xinh đẹp, người cũng rất hiền lành, hay là chúng ta đừng nói người ta nữa." Một người khác nhỏ giọng nói thầm.

"Lời nói của cô ta rất hay và dễ nghe như một con chim sơn ca, nhưng tôi không thể chịu đựng được cô ta! Cô ta cho tôi cảm giác không tốt, thím nói đúng không, thím Tiết?"

Thím Tiết không để ý đến cô ấy, thấy Vương Mai cầm đồ ăn đi tới, thuận tay lấy ra cùng rửa giúp cô, rồi bà ấy lại đưa nửa cây cải trắng trong giỏ đồ ăn của mình cho Vương Mai.

Vương Mai bất đắc dĩ, kiếp trước cô biết thím Tiết nhiệt tình, nhưng vì cô không muốn làm phiền đến thím Tiết, nên có thể tránh thì cứ tránh thím Tiết. Cô biết đối phương nhiệt tình, không ngờ bà ấy lại tốt như vậy.

Trong mắt mọi người, thím Tiết kỳ thật cũng không tốt như Vương Mai nghĩ, nhưng bởi vì Vương Mai có kính lọc kiếp trước, khi nào nhìn thấy thím Tiết cũng rất vui mừng.

Thím Tiết thấy Vương Mai thân cận với mình thì cũng không mơ hồ nữa. Giới thiệu với người bên cạnh:

"Đây là em gái nuôi tôi vừa nhận, tên là Vương Mai mới dọn vào, mong mọi người chăm sóc nhiều hơn.”

Mấy người bên cạnh kinh ngạc, cười khan vài tiếng chào hỏi Vương Mai.

Thím Tiết ở đây nhiều năm như vậy, nhìn thì nhiệt tình nhưng thích nhất là nói xấu người khác, là người không dễ chọc.

Hộ gia đình mới tới lại được lọt vào mắt xanh của thím Tiết, trở thành em gái nuôi của đối phương, không đơn giản a!

Có thím Tiết giới thiệu, Vương Mai nhanh chóng nói chuyện với những người này. Vốn kiếp trước cô cùng mấy người đã sống chung với nhau, có hiểu biết về tính cách của mấy người này, nhất thời nói chuyện rất hòa hợp.



“Hôm nay chị bôi kem hoa tuyết phải không? Thơm quá.”

Vương Mai cười cười.

"Không phải kem tuyết hoa, khi ra ngoài, tôi thoa chút kem dưỡng da chồng tôi mang từ tỉnh về. Cô biết đấy, đồ tốt thì rất khác biệt."

Người phụ nữ mắt nhỏ sờ sờ khuôn mặt, tràn ngập ý khoe khoang.

Vương Mai rất phối hợp gật đầu.

Lý Lâm bỗng cảm thấy vui vẻ, cô ấy nhìn mặt Vương Mai. Cô ấy là người thích ăn mặc nhất, liếc mắt một cái liền nhìn ra ngũ quan đối phương không khó coi, chỉ là làn da kém sắc mà thôi. Cô ấy nói với cô:

"Nếu cô muốn thì đưa tiền cho tôi và tôi sẽ lấy cho cô một hộp khi tôi bảo chồng của tôi ra ngoài."

“Thời gian tôi quen biết cô cũng không ngắn, cũng không thấy cô tốt với tôi như vậy."

Một người trong đó nói.

“Ai bảo tôi không đề cập với cô, cô không thích ăn mặc thì có cách gì.

Người ta cũng khá xinh đẹp, dưỡng da một chút thì hoàn toàn nghiền nát Hứa Nhất Ngưng đã gặp lúc trước.”

Lý Lâm liếc mắt nhìn người kia đang nói chuyện.

“Như vậy thì làm màu quá.” Vương Mai tỏ vẻ không tin, kiếp trước đối phương chưa từng nói với mình như vậy.