Chương 45

----

Nhớ rõ kiếp trước, ngay cả Hứa Nhất Ngưng cũng chán tay nghề của mình, cô ta không phải công nhân viên chức mỗi ngày mà đi khách sạn quốc doanh ăn cơm, đó không phải là cách.

Vương Cương tình nguyện đẩy Vương Mai ra ngoài, Vương Mai phải chăm sóc ba người cũng là hợp lý. Sợ thời gian lâu bị đồn đại, Vương Mai cố lấy dũng khí muốn dạy cho Hứa Nhất Ngưng, nhưng Hứa Nhất Ngưng cười khẽ một tiếng nói, nếu cô ta học được rồi thì mỗi ngày phải nấu cơm giặt quần áo.

Cho nên từ đó về sau Vương Mai liền hiểu được suy nghĩ của Hứa Nhất Ngưng, đối phương muốn sai khiến cô.

Vương Cương hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cái gì, đi làm cơm tối đi!”

Vương Mai chỉ vào bụng Vương Cương, vẻ mặt vô tội:

"Trời còn chưa tối, đã làm cơm tối rồi, anh chưa ăn no ở nhà Hứa Nhất Ngưng sao?"

Anh ta bực bội gật đầu, cởϊ áσ khoác muốn đi nghỉ ngơi.

Khi anh ta nhìn thấy cô trải hai chiếc chăn thì nhíu mày, hùng hổ quay đầu chất vấn: "Cô còn muốn chia giường với tôi?"

Thấy Vương Mai thờ ơ chứng thực câu hỏi của mình, Vương Cương bị chọc cười, sắc mặt anh ta tái mét, nhịn không được phẫn nộ oán giận nói:

"Lúc trước cho cô thời gian, tôi cho rằng cô có thể hiểu được. Không ngờ... tôi cưới vợ có ích lợi gì chứ, thấy được sờ không được!"



Vương Cương không ngừng gào thét, đi qua đi lại trong phòng, chỉ vào mặt Vương Mai mắng to.

Nếu là bị người khác phát hiện anh ta bị vợ bị ghét bỏ thì mặt mũi này còn biết để vào đâu?

Chậc chậc, hình như anh ta nghĩ mình thật oan uổng! Không xem lại xem có xứng đáng làm chồng không?

“Nói nhỏ một chút, tường không cách âm, để cho người khác nghe thấy anh nổi điên thì không tốt lắm."

Vương Mai ra hiệu cho anh ta im lặng, lại nói:

"Em cũng là vì tốt cho anh, sợ anh thấy em phiền! Hơn nữa...."

Cô lộ vẻ khó xử lại nói: “Hiện tại vừa nhìn thấy anh em liền nhớ tới lúc trước anh bị tiêu chảy ra quần.... Em lại buồn nôn.”

“Oẹ...."

Nói xong, mặt cô lộ vẻ khó chịu, quay lưng về phía Vương Cương không ngừng nôn khan.

"Im miệng, nếu như cô để lộ chuyện kia ra chút nào thì cô biết tay tôi!"

Vương Cương tức giận không được, tiến lên uy hϊếp đối phương.



“Đương nhiên rồi."

Vương Mai khoát tay: “Anh đừng tới đây, anh vừa tới em đã muốn nôn, sợ nôn lên người anh!”

“Em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết, nhất là Hứa Nhất Ngưng?

Dù sao anh ghét em, thích Hứa Nhất Ngưng. Em không ngăn cản anh, muốn thân cận với cô ấy thì cứ đi.”

Thấy sắc mặt khó coi của Vương Cương hòa hoãn một chút, Vương Mai lại nói:

"Nếu anh sợ bị người khác phát hiện mất mặt, ban ngày em sẽ khóa phòng bên cạnh lại, người khác sẽ không phát hiện được.”

Vương Mai sắp xếp sự việc chu đáo, Vương Cương hơi á khẩu không trả lời được:

"Không được, chúng ta là vợ chồng, như vậy thì ra thể thống gì!"

Thấy Vương Cương quấy nhiễu đến chết không chịu tha, cô không nhịn được mà nói nham hiểm:

"Anh Cương Tử, cưới em thì anh còn đi vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ được, đổi lại người khác không kể hết sự tình cho cả nước là may rồi.

Một, em không quấy rầy anh? Hai, em không nói cho mẹ biết.”